Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 328: Mai phục khe núi




"Hai người các ngươi làm sao vậy?" Dịch Phong hỏi.

"Không không không, không cẩn thận ngã một cái, tiên sinh các ngươi tiếp tục nói chuyện, tiếp tục nói chuyện đi"

Hai cha con chột dạ nói, sau đó nhân cơ hội chạy ra ngoài cánh rừng phía xa.

"Mẹ nó, rốt cuộc là tên khốn nào, muốn hại chết ta hay sao hả?"

Đệ Ngũ Thiên Minh lau mồ hôi lạnh trên trán, dặn dò con trai của mình: "Nhanh chóng truyền lệnh về tông môn, điều tra cho ta tên đó là tên nào, lập tức cắt đứt mọi quan hệ, đuổi hắn ra khỏi sơn trang."

Đợi đến khi hai cha con Đệ Ngũ Thiên Minh trở lại, Vân Thăng đã rời khỏi rồi.

Đối với việc này, Dịch Phong cũng không có cách nào khác, mặc dù bởi vì hạnh phúc của đồ nhi của hắn mà khiến Vân gia rơi vào trong tình thế nguy hiểm là khá ích kỷ, nhưng nếu Vân Thăng cũng có ý nguyện này, Dịch Phong cũng không thể không để hắn trở về.

Diệp gia.

Một vệt ánh sáng lướt qua, rơi xuống cửa Diệp gia.

"Ca ca!"

"Con trai!"

"Cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi."

Thấy vậy, hai cha con Diệp Vô Trần vội vã chạy tới tiếp đón.

Diệp Vô Tứ trở về sau khi nhận được tin tức, vẻ mặt hắn lãnh đạm tỏa ra khí lạnh, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Ca, có vài tên cướp nữ nhân của đệ đệ ngươi đi rồi, trong đó còn có một tên Võ Linh, còn đánh phụ thân bị thương, ngươi nhất định phải làm chủ cho bọn ta đó!"

Diệp Vô Trần than khóc thảm thiết, oán hận nói với Diệp Vô Tứ.

"Đúng vậy đúng vậy, nhất định phải trả thù cho bọn ta!"

Diệp Hoài cũng tương tự nói.

Rõ ràng, cho dù Diệp Hoài là chủ của một nhà, cũng đã xem Diệp Vô Tứ là tâm phúc.

Ai bảo người con trai này của nhà mình lại có tiền đồ như vậy chứ.

"Thật to gan, dám động thổ trên đầu thái tuế, đúng là không xem Diệp gia ta ra gì sao?"

Trên người Diệp Thiên Tứ bộc lộ khí lạnh nhàn nhạt, phát ra giọng nói tràn đầy sát khí.

"Ca, ca, dựa theo thời gian mà nói, bọn họ vẫn chưa rời khỏi phạm vi của Hán Xương, mà bởi vì Hán Xương của chúng ta có vị trí địa lý đặc biệt, vì vậy bọn họ muốn rời khỏi, nhất định phải đi qua một hẻm núi, chúng ta nhanh chóng đuổi theo, khẳng định có thể chặn được bọn họ" Lúc này, Diệp Vô Trần vội vã nói: "Bây giờ chỉ cần ngươi đồng ý là được."

"Đúng rồi, còn có Vân gia, Vân gia chắc chắn cũng không thể thoát khỏi có liên quan" Diệp Vô Trần lại bổ sung.

"Vân gia bé nhỏ này không muốn sống tại thành Hán Xương nữa rồi đúng không?"

Diệp Vô Tứ phát ra âm thanh u ám, dặn dò: "Phụ thân, ta ở bên này đuổi theo bọn họ cùng với Vô Trần, ngươi ở bên kia bao vây Vân gia lại trước đã, đợi ta đuổi theo bắt đám người kia trở về, chúng ta cùng nhau tiêu diệt Vân gia."

"Được được được."

Nghe vậy, Diệp Vô Trần và Diệp Hoài cùng nói với vẻ kích động.

Thừa dịp trời tối, Diệp Vô Tứ và Diệp Vô Trần đi đến hẻm núi há miệng chờ sung.

"Ca yên tâm, mặc dù bọn họ có Võ Linh, nhưng đám người còn lại đều không có sức lực mạnh mẽ, cùng lắm là mạnh hơn đám võ sĩ của nhà chúng ta một chút ít" Trong bóng tối, Diệp Vô Trần nhìn Diệp Thiên Tứ nói.

"Một đám kiến dế như vậy, lấy đâu ra dũng cảm mà dám đụng tới Diệp gia của chúng ta?" Vẻ mặt Diệp Thiên Tứ sắc bén nói.

"Đúng vậy, đám người khốn khiếp này cũng to gan quá rồi." Diệp Vô Trần đáp.

"Yên tâm đi, bọn họ một người cũng chạy không thoát."

Sức mạnh Võ Vương của Diệp Thiên Tứ dần dần lộ ra, trên mặt hiện vẻ đã tính trước mọi việc.

"Quao, đại ca, ngươi đã đột phá vỡ Vương rồi sao?"

Thấy vậy, trên mặt Diệp Vô Trần đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

Hừ.

Có đại ca ta ở đây, bất luận các ngươi Võ Linh gì đó hay là người nào, tất cả đều phải chết.

Muốn bọn khốn khiếp đáng chết các ngươi quỳ dưới đất liếm giày cho ta.

Đúng rồi.

Vẫn còn cái tên lầu đâu kia, mặc dù Diệp Vô Trần không biết đó là thứ quái quỷ gì, nhưng trong lòng đã âm thầm thề, cho dù là tử linh hay là đồ vật gì, một chút nữa sẽ đè hắn ở dưới đất giẫm thật mạnh, báo thù cho một đá kia.

Đương nhiên, vẫn còn cái tên nam tử giả làm nữ nhân làm tổn hại danh tiếng của bổn công tử thì cũng thôi đi, còn dám dùng bánh bao thịt chọi người ta.

Đám người đó, bắt một người tính một người, đều phải chết.

Không lâu sau.

Xuyên qua lớp sương mù nhàn nhạt, có thể lờ mờ nhìn thấy bên dưới hẻm núi, một đoàn người chầm chậm đi qua đó.

Thấy vậy, đôi mắt Diệp Vô Trần sáng lên, khẩn trương nhìn đoàn người ngựa đó.

Đợi đến gần rồi, trên mặt hắn lập tức lộ vẻ vui mừng khôn xiết.

"Ha ha ha, là bọn họ, chính xác là bọn họ!"

"Đại ca, bọn họ đến rồi, để bảo đảm không có chút sơ sót nào, đợi bọn họ đến gần một chút, đến lúc không còn đường lui nữa, ngươi lập tức có thể ra tay rồi"

Giọng nói Diệp Vô Trần lập tức trở nên cấp bách, chăm chú nắm chặt nắm đấm.