Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 321: Nhập vai diễn kịch




Vân Thăng cảm thán một tiếng: "Nhưng mà ta có thể thấy được, hai thầy trò kia rất nghiêm túc, họ chỉ là người phàm mà có thể vượt qua vạn dặm xa xôi từ thành Bình Giang để đến đây, lại còn đưa ra năm mươi vạn tiền vàng để làm sính lễ hỏi cưới, tấm lòng Hị này...

"Nhưng cuối cùng thì chỉ là có duyên mà không phận." Vừa nói hắn vừa cúi đầu xuống, trong lòng tràn ngập sự áy náy.

"Cha, không sao đâu, ta đã chấp nhận số phận của mình rồi"

Vân Mộng Thiên tuyệt vọng nói: "Nhưng mà, hắn thật sự đã đi rồi sao? Ta thật sự sợ rằng hắn sẽ làm điều gì đó ngu ngốc"

"Đừng lo lắng, ta đã nói rõ với họ về sức mạnh và độ uy nghiêm của Vân gia rồi, họ sẽ không làm ra những chuyện như đâm đầu vào chỗ chết đâu." Vân Thăng nhẹ nhàng an ủi.

"Vậy thì tốt."

Vân Mộng Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, trong một phòng trọ cách Vân gia không xa, vọng ra một giọng nói tức giận của Dịch Phong.

"Cướp"

"Cướp, nhất định phải cướp!"

Giọng của Dịch Phong vô cùng chắc chắn.

Tuy hắn là một người phàm nhưng không có nghĩa hắn không có tấm lòng nhiệt huyết, dẫu sao thì đời người cũng là muốn gì được nấy, muốn được sống thoải mái.

Kiếp trước vì cuộc sống mà hắn đã luôn phải khom lưng uốn gối, nhưng kiếp này hắn không muốn lại như vậy nữa.

Còn hậu quả như thế nào, hắn không quan tâm đến, cướp được người trước đã rồi tính.

Dĩ nhiên.

Mặc dù nói là muốn cướp dâu, nhưng Dịch Phong không phải là chỉ có nhiệt huyết, nhất định phải hết sức cẩn thận.

Ngay lập tức, Dịch Phong cử Ngô Vĩnh Hồng ra ngoài thăm dò tin tức về Diệp gia.

Chỉ một lát sau Ngô Vĩnh Hồng đã mang tin tức quay về.

"Xem ra quả thật là Diệp gia này cũng được lắm!"

Nhìn tin tức về Diệp gia thì Dịch Phong chợt nhíu mày.

Bởi vì trong gia tộc này, ngoài Diệp Thiên Tứ đứng đầu môn phái ra thì còn có rất nhiều cao thủ như Võ Sư, Đại Võ Sư, người mạnh nhất cũng đã đến hạng Võ Linh rồi.

Mặc dù Dịch Phong không biết gì về tu luyện, nhưng nghe thì có vẻ là vô cùng lợi hại!

Trong trường hợp này thì sợ rằng không phải là chỉ mấy người bọn họ có thể giải quyết được.

Suy đi nghĩ lại, Dịch Phong cầm lấy ngọc giản truyền âm bắt đầu gọi người.

Bởi vì trong vấn đề này, hắn nghĩ là, e rằng chỉ có đám người hâm mộ kia mới có thể giúp được việc này Mà ngay khi nhận được tin tức thì đám người Dương Thiên Vũ đã vội vã chạy đến, gần như chỉ trong tích tắc.

"Sao các ngươi có thể đến nhanh như vậy được?" Dịch Phong mặt đầy kinh ngạc, tốc độ này khiến hắn không thể tin được.

"À, bọn ta, trùng hợp bọn ta cũng đang đến đây dạo chơi"

"Đúng đúng, là dạo chơi!"

"Ha ha, đúng thật là trùng hợp!"

Mọi người nhìn nhau cười ngượng nghịu.

Dịch Phong nhìn đám người này, ngoại trừ trùng hợp thì cũng không biết phải nói như nào, bèn trở lại chủ đề chính:

"Các vị, hiện tại ta muốn nhờ các ngươi giúp một việc"

"Tiên sinh, mời ngươi nói!"

Mọi người nhộn nhịp tỏ ra vẻ phấn khích.

Bởi vì Dịch Phong có thể nhờ bọn họ giúp đỡ, có nghĩa là bình thường thì tiên sinh vẫn còn nghĩ đến bọn họ!

Thường xuyên qua lại như này, có ngày tiên sinh vui, thưởng cho họ một chút đồ thì cũng đủ cho bọn họ hưởng thụ cả đời.

"Ta định cướp dâu."

"Hy vọng mọi người có thể giúp đỡ!"

Dịch Phong nhỏ giọng nói.

"Cướp dâu?"

Mọi người nhất thời kinh ngạc kêu lên.

"Suyt!"

"Đừng lớn tiếng như vậy." Dịch Phong đưa tay ra hiệu.

Mọi người lập tức im lặng, phối hợp với Dịch Phong hạ thấp giọng.

Sau đó, Dịch Phong nhỏ giọng kể với bọn họ tất cả ngọn nguồn của câu chuyện, hơn nữa còn nói rằng hắn định ngày mai sẽ đi cướp dâu, lập tức đám người Dương Thiên Vũ thở dài xúc động không thôi.

Vị lão đại này.

Thật là chơi lớn quá đi!

Không phải cmn chỉ yêu cầu họ nhập vai diễn kịch hay sao?

Nhưng mà, bọn họ cũng không dám chống lại Dịch Phong, chỉ có thể hợp tác, rối rít vỗ ngực đồng ý với Dịch Phong.

"Có đám người hâm mộ các ngươi, đúng là tốt quá"

Dịch Phong xúc động.

"Nên làm thôi, nên làm thôi."

Mọi người lễ phép trả lời, có được câu nói thừa nhận này của Dịch Phong, không thể biết được bọn họ có thể kích động đến mức nào đâu.

"Nhưng có một điều ta phải nói, mọi người nên suy nghĩ cho kỹ càng, chuyện này có rất nhiều nguy hiểm." Dịch Phong nói tiếp:

"Nghe nói Diệp gia có Võ Linh, trình độ tu luyện này hẳn là vô cùng đáng sợ!"

"Võ Linh?"

Đám người nhìn nhau, sau đó ồn ào hùa theo nói: "Đúng đúng đúng, thật đáng sợ mà."

"Đúng vậy, thật sự rất kinh khủng!"

Nói xong, đám người vẫn không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh.

"Không chỉ có như vậy đâu, ngoài Võ Linh đó ra còn rất nhiều Võ Sư, Đại Võ Sư với sức mạnh đáng gờm, tóm lại, Diệp gia này cực kỳ lớn mạnh và đáng sợ đó." Dịch Phong lại nói với đám người kia, bởi vì nếu như người khác bằng lòng giúp đỡ hắn, dù sao hắn cũng phải nói cho mọi người biết mức độ nguy hiểm của lần này.

"Đúng vậy đúng vậy."

"Vậy xem ra Diệp gia này thật sự rất kinh khủng"

Đám người ồn ào hùa theo.

Ai nấy đều khỏi thầm nghĩ trong lòng, đúng là tâm cảnh của vị cao nhân này đã đạt tới cảnh giới trở về nguyên trạng rồi, có lẽ thật sự coi bản thân mình là người phàm rồi.