Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 312: Có ý gì đây




Dù sao trận pháp và cấm kỵ được viết trong sách đều rất nguy hiểm, mà một người bình thường như hắn không chỉ có đi ra, còn chẳng có một chút nguy hiểm, hiển nhiên đây không thể nào là trận pháp gì đó được.

Vẻ mặt Dịch Phong thoải mái, sau khi liếc nhìn ông lão kia một cái lập tức đi về phía ông lão.

Diệp Thiên Thắng nhìn thấy Dịch Phong đi tới, thân thể bỗng nhiên thẳng tắp.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn muốn làm gì?

Hắn định ra tay với ta sao?

Ta nên làm cái gì bây giờ, ta có nên đánh trả không, quan trọng là đánh trả có tác dụng gì hay không?

Nếu không thì... quỳ xuống xin tha?

Trong lòng hắn suy nghĩ nhanh chóng, mặt ngoài nhìn như một chút hành động cũng không có nhưng tâm lý đã sớm sợ hãi co rúm, phía sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thật khẩn trương, thật khẩn trương...

Nhưng vẫn phải bình tĩnh, bình tĩnh!

Không thể để hắn nhìn ra ta sợ hắn, bởi vì ta là phòng tuyến cuối cùng của Thiên Kiếm Môn.

Đúng đúng đúng, ta không sợ ta không sợ...

"Lão bá, ngươi bị trúng gió à?"

Rốt cuộc, Dịch Phong đi tới trước mặt Diệp Thiên Thắng, nhìn hai chân đang run lên của hắn, không nhịn được hỏi.

Nghe vậy, Diệp Thiên Thắng cúi đầu nhìn lại, lúc này hắn mới phát hiện hai chân của mình đang không nhịn được mà run rẩy.

Xong rồi.

Hắn nhìn ra ta sợ hãi rồi.

Nhưng mà ta thật sự không nhịn được, thật sự chưa bao giờ gặp qua kẻ cường đại như vậy.

À, không đúng.

Nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, Dịch Phong cũng không có ý ra tay với hắn, ngược lại còn nói chuyện rất nhẹ nhàng.

Chuyện này là như thế nào?

Khuôn mặt hắn đầy ngơ ngác.

Người này xuyên qua trận pháp đi vào nơi này, chẳng lẽ không phải tới để tiêu diệt phòng tuyến cuối cùng của Thiên Kiếm Môn sao?

Trong lúc hắn còn đang ngơ ngác, Dịch Phong duỗi tay ra đỡ hắn.

Giờ phút này, Diệp Thiên Thắng lại một lần nữa nghẹn tới cổ họng, sợ tới mức nghĩ rằng mình sắp chết, nhưng lại kinh ngạc phát hiện Dịch Phong không chỉ không ra tay với hắn mà ngược lại còn đỡ hắn tới ghế đá nằm bên cạnh nhà tranh.

Trời ạ.

Rốt cuộc vị này muốn làm cái gì đây?

Diệp Thiên Thắng run rẩy ngồi xuống, cảm giác ghế mình đang ngồi phủ đây châm.

Bởi vì từ thủ đoạn phá vỡ Tù Long vực, Tụ Linh trận Thiên Kiếm Môn của vị này, rõ ràng là tới để diệt Thiên Kiếm Môn hắn.

Nhưng so sánh với hành động của hắn bây giờ, thật sự là quá khác thường, điều này khiến cho Diệp Thiên Thắng cảm thấy rất khó chịu.

Đại lão.

Xin ngươi đừng đùa ta.

Muốn chém muốn giết ngươi nói cho cho rõ ràng, cho dù chết cũng có thể chết một cách thoải mái, trêu chọc một tiểu lão đầu như hắn, trái tim thật sự không chịu nổi.

"Lão bá, nơi này không phải là Thiên Kiếm Môn đúng không?"

Sau khi ngồi xuống, Dịch Phong hỏi.

"Không, không phải"

Da đầu Diệp Thiên Thắng run lên, đáp.

Bởi vì nơi này không chỉ là trung tâm của toàn bộ trận pháp mà còn là điểm cuối của toàn bộ trận pháp, vị trí này đúng thật là đã vượt ra ngoài Thiên Kiếm Môn.

Xem ra, vị trước mặt mày đã sớm biết rõ ràng mọi chuyện.

Chẳng qua là, rốt cuộc hắn muốn làm gì vậy, hoàn toàn không cho hắn một chút thông tin nào.

Diệp Thiên Thắng càng ngày càng hoảng sợ.

Nhưng mà hắn không dám nói, cũng không dám hỏi, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh yên lặng quan sát mọi chuyện.

"Vậy là tốt rồi"

Được xác nhận, Dịch Phong gật đầu, ánh mắt theo bản năng liếc tới bàn cờ trên bàn đá ở bên cạnh.

"Ấy, lão bá ngươi còn biết chơi cờ à?"

Dịch Phong kinh ngạc hỏi.

"Biết chút, biết chút thôi"

Diệp Thiên Thắng khẩn trương trả lời, nhớ tới cái gì, lại bổ sung nói: "Thế nhưng trước mặt là một bàn cờ chết"

Nói xong, hắn căng da đầu nhìn về phía Dịch Phong.

Những lời này của hắn thật ra đang muốn thăm dò.

Bởi vì người trước mặt này xuất hiện rất có thể chính là nguy cơ của Thiên Kiếm Môn mà trước khi lão tổ tọa hóa đã tiên đoán được.

Tương đương với nói.

Người trẻ tuổi trước mặt cùng với bàn cờ này, có liên hệ chặt chẽ với nhau.

Cho nên, Diệp Thiên Thắng muốn thử một chút, xem rốt cuộc Dịch Phong sẽ hành động như thế nào.

"Ta biết"

Dịch Phong cười, bàn tay đảo qua, quét rơi quân cờ đang bày ở trên bàn cờ xuống, bỏ vào trong hũ cờ.

Thấy thế, hai mắt Diệp Thiên Thắng như sắp rớt ra.

Ván cờ đặt ở đây vạn năm lại có thể bị người trước mặt này phá hủy?

Vậy chẳng phải là nói, Thiên Kiếm Môn của hắn sẽ không thể có ngày giải cục?

"Ngươi có ý gì?"

Mặt Diệp Thiên Thắng đỏ lên, đứng dậy hỏi, cơ thể run rẩy, cả người gần như tới giới hạn sắp bùng nổ.

"Lão bá đừng xúc động."

Dịch Phong thấy thế vội vàng giải thích: "Ta thấy chỗ này của ngươi có một bàn cờ nên mới muốn chơi với ngươi một ván, không hề có ý gì khác, mà đã muốn đánh cờ thì chúng ta cũng đâu thể tiếp tục với ván cờ chết này được, đúng không?

"Cho nên giữ khư khư thế cục chết này cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng bắt đầu lại lần nữa, dứt khoát chơi một ván mới."

"Ngươi nói xem đúng không?"

Dịch Phong thản nhiên cười, chia các quân cờ trong bàn cờ thành trắng và đen, sắp xếp tách biệt với nhau.