Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 310: Thiên Kiếm Môn hỗn loạn (2)




Bành Tiên Nhi ở một bên chuẩn bị nói gì đó, nhưng lại nghĩ, bỏ đi thì hơn.

Dù sao cái tên phàm nhân mà nàng nhốt vào đây cũng không thể gây ra rung chuyển lớn như vậy được, vì thế nàng không nói gì.

"Tông chủ, bây giờ làm thế nào đây?" Có người hỏi.

Đoàn Khánh Phong do dự rất lâu, trầm giọng nói rằng: "Theo ta vào Tù Long vực, điều tra rõ ràng"

"Cái gì, tông chủ, thế thì chẳng phải mạo hiểm quá sao?"

Mọi người nhao nhao biến sắc.

Dù sao thì bên trong Tù Long vực là một vùng cuồng bạo, cắt đứt hoàn toàn linh khí với bên ngoài, mặc dù với tu vi của bọn họ thì vẫn đi vào được, nhưng sức mạnh chỉ còn một phần mười, nếu như ở lâu, e rằng có thể ảnh hưởng tới cảnh giới tu vi.

Huống chỉ là, bên trong còn có vô số đại yêu mà Thiên Kiếm Môn nhốt vào từ khi sáng lập đến nay.

Có lẽ những đại yêu này đã không còn yêu lực gì nữa rồi, thậm chí phần lớn đều có thể duy trì bản thể để sinh tồn ở bên trong, nhưng có thể tiếp tục sinh tồn cũng đủ để chứng minh bọn chúng không tầm thường.

Những người bọn họ đi vào gặp phải đám yêu thú này, tạm thời có thể tự vệ, nhưng nếu bị toàn bộ đám yêu thú của cả Tù Long vực tấn công, có lẽ chỉ có thể chạy thoát thân thôi.

"Nguy hiểm đi nữa, cũng phải đi vào."

Đoàn Khánh Phong nghiến răng nói rằng: "Không điều tra rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chắc chắn sẽ không có cách nào giải quyết rung chuyển của Thiên Kiếm Môn ta, lỡ như đại trận hộ sơn bị phá hủy, vậy thì hậu quả khó lường rồi"

Mọi người nghe vậy, cũng biết nặng nhẹ.

Lúc này mới nghiến răng một cái, gật đầu đồng ý.

Dưới sự lãnh đạo của Đoàn Khánh Phong, một đám cao thủ của Thiên Kiếm Môn, lúc này mới cảnh giác bước chân vào Tù Long vực.

Theo bước vào, tu vi của tất cả mọi người đều bị áp chế, nguyên khí trong cơ thể bị rối loạn, ngay cả bay lên trời cũng không làm được.

Đạp lên bãi cát vàng, ai cũng cảnh giác bước đi.

Nhưng điều khiến bọn họ nghi ngờ, là đi tới đoạn đường này, lại không đụng phải con yêu thú nào.

Điều này thật sự quá kỳ lạ!

Đoàn Khánh Phong càng ngày càng thấy khó hiểu, trong đầu cũng hiện ra vô số dấu chấm hỏi, dù sao theo lý thuyết mà nói, những yêu thú kia ngửi được mùi của người sống thì phải nhanh chóng tới tấn công mới đúng chứ.

"Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?"

Vừa đi được một đoạn, cảnh tượng trước mắt làm tất cả mọi người phải chấn động.

Khiến mọi người không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.

Bởi vì ở trước mặt bọn họ xuất hiện vùng lớn thi thể của yêu thú.

Mà trong những thi thể này không ít những yêu thú cấp rất cao, những yêu thú này đều là một ít đại yêu được nhốt vào trong khoảng thời gian huy hoàng nhất của Thiên Kiếm Môn.

Yêu Tôn Yêu Thánh, thậm chí có cả Yêu Đế.

Cho dù chúng nó bị nhốt ở bên trong vô số năm tháng, đã không còn tu vi yêu lực từ lâu, nhưng không vì vậy mà có thể coi thường thực lực của chúng nó.

Ít nhất đám người Đoạn Khánh Phong tự hỏi, ở nơi này có lẽ có thể tự bảo vệ mình, nhưng nếu muốn giết chết bọn chúng thì tuyệt đối là ngàn vạn khó khăn.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Mọi người lại hít một hơi khí lạnh.

Cả chặng đường phát hiện phía trước còn có một vùng thi thể lớn, thật sự khiến cho tất cả mọi người đều chấn động.

Nhìn những thi thể này, lại so sánh số lượng một chút, nói cách khác, một "sự uy hiếp không biết tên" này đã giết sạch những yêu thú có trong này.

Ở dưới hoàn cảnh như vậy.

Rốt cuộc thứ khủng bố gì có thể làm ra chuyện này?

Nhưng điều khiến bọn họ càng thêm chấn động còn ở phía sau, bởi vì bọn họ phát hiện kết giới của Tù Long vực cũng bị đánh vỡ.

Thủ đoạn như vậy.

Khiến da đầu người nhìn tê dại.

Năm đó thủy tổ khai sơn của Thiên Kiếm Môn dùng tu vi ngập trời, dùng trận pháp làm căn cơ, sáng lập ra Thiên Kiếm Môn.

Mà toàn bộ những trận pháp đó đều được nối liền với nhau, trong đó liên quan đến hộ sơn đại trận, Tụ Linh trận, Tù Long vực... ở trung tâm.

Nhìn linh khí của Thiên Kiếm Môn, hiển nhiên Tụ Linh trận đã bị phá hỏng.

Nói cách khác, giống loài thần bí kia xuất phát từ Tù Long vực sau đó xuyên tới Tụ Linh trận.

Hít Mọi người hít một hơi khí lạnh.

Rốt cuộc là thứ gì lại có thể bỏ qua trận pháp, đi lại ở trong trận pháp.

Nhìn cái lỗ thủng trước mặt, mọi người đều dại ra.

Bọn họ biết, giống loài thần bí kia đang ở chỗ sâu trong cửa động này, nhưng mà không người dám đi vào, bởi vì nơi này dính líu đến các loại trận pháp của Thiên Kiếm Môn, như một tấm lưới khổng lồ chằng chịt, hơi không chú ý thì hình thần sẽ bị tiêu tán.

"Ta đi thông báo lão tổ tông, các ngươi trấn thủ ở cửa động này."

Đoạn Khánh Phong âm trầm phân phó.

Bởi vì tình huống trước mặt đã hoàn toàn thoát ly khỏi cục diện hắn có khả năng khống chế.

Nhưng Bành Tiên Nhi bên cạnh lại cắn chặt môi đỏ, sắc mặt trắng bệch.

Bởi vì thời điểm yêu thú tử vong, còn có thời điểm Thiên Kiếm Môn rung chuyển, hoàn toàn có thể hô ứng bên trên.