Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 301: Hắn chính là tuyệt thế cao nhân




"Đương nhiên có thể"

Dịch Phong cười, nghĩ thầm nữ tử này thật sự quá khách khí rồi.

Nhìn Dịch Phong tươi cười, Lý Nhất Hàm cúi đầu xuống, kể từ khi biết được thân phận thật sự của Dịch Phong, nàng không dám đối mặt với Dịch Phong nữa.

Trước khi rời đi, Lý Nhất Hàm lại gần Lý Nguyên trịnh trọng bàn giao nói: "Phụ thân, ta rời đi trước một lúc, nhớ kỹ, giúp ta tiếp đãi tốt tiên sinh bọn họ, nhớ kỹ, phải đối tốt!"

"Tiên sinh, ta đi trước, sau đó lại đến nói chuyện ngài" Nói xong, hành lễ với Dịch Phong, rồi vội vàng lui ra ngoài.

Nhìn nữ nhi ra vẻ hệt như một người ở, Lý Nguyên hơi nhíu mày.

Sau đó lại liếc mắt đánh giá đám người Dịch Phong một chút, chân mày càng nhíu sâu hơn.

Ngoại trừ Dịch Phong ra, dường như không có một người nào nghiêm túc cả, hơn nữa, hắn không cảm nhận được tu vi của đám người này.

Nhưng nhớ tới lời nữ nhi nhắc nhở, hắn vẫn chưa tỏ vẻ gì, mà hỏi:

"Các vị, không biết các ngươi nào môn phái nào, là gì tu vi đây?"

"Ha ha, Lý gia chủ khách khí rồi, bọn ta không môn không phái, chỉ là người phàm thôi." Dịch Phong cười nói.

"Người phàm?"

Mắt Lý Nguyên hơi hơi nhíu lại.

Hắn vốn tưởng rằng, mấy người kia tu luyện công pháp đặc thù gì đó, không ngờ rằng thật sự lại là người phàm.

Nhưng mà, trong lòng gia chủ cũng không lộ ra vẻ gì, mà đảo mắt, bỗng nhiên cười nói: "Dịch công tử, ta là người ngay thẳng, nhân lúc Hàm Nhi không có ở đây, có câu nói ta muốn nói với ngươi một chút"

"Lý gia chủ mời nói."

Dịch Phong cười nói.

Hơi hơi trầm ngâm, Lý Nguyên cười nói: "Ngươi cũng biết, là phụ thân, xưa này đều muốn tốt cho nữ nhi nhà mình, mà Lý gia bọn ta là thế gia tu luyện, cho nên, ta hy vọng Dịch công tử có thể giữ khoảng cách với Hàm Nhi nhà chúng ta"

"Đương nhiên ta không có ý khinh thường Dịch công tử, chỉ là người phàm và người tu luyện thật sự là..."

"Cho nên Dịch công tử ngươi... hiểu ý của ta không?"

Vừa dứt lời.

Đám người Vương lão đầu, Vinh thịt heo, Ngô Vĩnh Hồng, Lỗ Đạt Sanh gần như đứng lên cùng một lúc, trong mắt lóe lên hàn khí bức người.

Mặc dù tiên sinh khiêm tốn, hắn cũng sẽ không để mấy lời giễu cợt này trong lòng, nhưng chưa chắc bọn họ có thể chịu đựng được.

Nếu không phải sợ tiên sinh tức giận mà không dám hành động thiếu suy nghĩ thì e rằng bọn họ đã lập tức san bằng gia tộc nho nhỏ trước mắt này rồi.

"Không đáng đâu."

Dịch Phong cũng đứng lên, ngoảnh về phía đám người Ngô Vĩnh Hồng nhắc nhở một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lý Nguyên nói: "Lý gia chủ, ta nghĩ ngươi thật sự nghĩ nhiều rồi, một khi đã như thế, vậy bọn ta sẽ không ở lại nữa."

Dứt lời.

Dịch Phong phân phó mọi người thu dọn đồ đạc, trực tiếp rời đi.

Bởi vì đây rõ ràng là đang khinh người, nhà ngươi giàu nứt đố đổ vách thì sao chứ, chẳng lẽ ta còn phải nịnh hót ngươi hay sao?

"Hừ!

"Hy vọng ngươi sẽ không hối hận!"

Trước khi rời khỏi đây, Vương lão đầu còn quay lại hét vào mặt tên Lý Nguyên kia rồi mới bước đi.

"Hối hận ư?"

"Đám phàm nhân này vờ vịt cũng giỏi đấy."

Nhìn bóng dáng của đám người Dịch Phong rời đi, Lý Nguyên ngồi trên ghế cao nhất lắc đầu, hắn sẽ hối hận vì đã để mấy phàm nhân này đi ư?

Đúng là nực cười.

Hắn đã thấy rất nhiều kẻ mượn cớ để ăn bám Lý gia rồi, nữ nhi Lý Nhất Hàm của hắn ngây thơ đơn thuần không nhìn thấu được thì cũng thôi đi, hắn đường đường là gia chủ của Lý gia, làm gì có chuyện không nhìn ra được chứ.

Thật ra lần này nữ nhi hắn rời đi lâu như vậy, lâu lắm rồi không được gặp nàng, nhân dịp nàng quay về, hai cha con phải hoà hợp đoàn tụ mới được!

Nghĩ xong, hắn đứng dậy đi về phía khuê phòng của Lý Nhất Hàm.

"Nữ nhi, thế nào rồi?"

Ngoài cửa phòng, Lý Nguyên gõ cửa, cười tủm tỉm hỏi thăm.

Lý Nhất Hàm đang điều chỉnh sơ qua qua tu vi một lượt, nghe thấy giọng nói của Lý Nguyên, đôi lông mày thanh tú lập tức nhíu lại, vội vàng hỏi: "Phụ thân, ta không sao, nhưng ngươi sao lại chạy đến đây, không phải ngươi đang tiếp đãi tiên sinh và mấy người kia sao, bọn họ đâu cả rồi?"

"Ơ kìa, không phải là ta muốn ở cùng ngươi nhiều hơn sao."

Lý Nguyên cười, lảng tránh vấn đề rồi đẩy cửa đi vào.

Nhưng sắc mặt của Lý Nhất Hàm lại thay đổi, nàng đang ngồi khoanh chân, giờ lại lập tức vội vàng đứng dậy, nói lời nói đầy trách móc: "Phụ thân, tiên sinh và mọi người còn đang ở trong sảnh, sao ngươi lại bỏ lại bọn họ ở đó, còn bản thân thì chạy đến chỗ này của ta."

Nói xong, nàng không quan tâm đến lời khuyên bảo của Lý Nguyên, vội vàng chạy về phía phòng khách.

Thế nhưng nàng đến phòng khách thì nhìn thấy, không còn một bóng người nào cả.

"Phụ thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả, tiên sinh và mấy người bọn họ đâu cả rồi?" Lý Nhất Hàm nhìn thấy Lý Nguyên đuổi theo, vẻ mặt sốt ruột hỏi han.

"Ôi chao nữ nhi, ngươi đừng vội, đừng vội."