Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 297: Cơ duyên để lại




Dịch Phong lắc đầu, hắn không sợ, lần này ra ngoài nhất định là có sự chuẩn bị, hắn đã chuẩn bị sẵn hai chiếc dù che nắng siêu to.

Chỉ là đáng thương cho những người đi tiện thôi.

Đi tiện ở nơi hoang dã thế này rồi mà còn gặp cơn mưa xối xả, cứ phải gọi là…

Khụ.

Ngồi xuống đợi vậy.

“Các ngươi cũng ngồi đi!” Dịch Phong nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, hai người gật đầu, chẳng qua nhìn áp lực từ trên cao, vẻ mặt của bọn họ không dám thả lỏng chút nào.

Dần dần, mây trên trời càng ngày càng dày đặc.

Sau đó dưới hai ánh mắt lo lắng, hai luồng sấm sét giống mạnh mẽ, từ từ ngưng tụ xuất hiện.

“Kinh khủng quá!”

Hai người cảm thấy da đầu tê dại, bọn họ không có sự chuẩn bị, nhất thời không biết phải giải quyết như thế nào, trong lòng chỉ có thể trông chờ vào Dịch Phong ra tay.

Cuối cùng.

Tia chớp đó ngày càng gần.

Trái tim của cả hai như thắt lại trong cổ họng.

Tiên sinh, sao ngươi chưa ra tay vậy?

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dịch Phong đột nhiên bước ra từ dưới cây dù, hắn nghĩ trời sắp mưa nên thu dọn đồ đống đồ nấu canh lại.

Tuy nhiên, tại thời khắc Dịch Phong bước ra khỏi dù che nắng, hai luồng sấm sét xiêu vẹo đột nhiên rùng mình một cái, tốc độ lao xuống giảm mạnh.

Thời khắc này, hai tia chớp có vẻ khôn ngoan lộ ra vẻ sợ hãi.

Cứ như bóng người này là một vị thần khiến chúng cảm thấy sợ hãi.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người Vinh thịt heo, hai luống sấm sét cuộn giữa không trung và biến mất ngay lập tức.

“Cái gì?”

Cảnh tượng này, khiến hai người Vinh thịt heo choáng váng.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng, dù Dịch Phong có thể đối phó với thứ từ trên trời giáng xuống này, cho dù có thể giúp bọn họ hóa giải thì cũng phải tốn rất nhiều sức lực.

Nhưng ai có thể ngờ rằng, thiên kiếp Đế Mệnh, lại bị tiên sinh dọa cho sợ chết khiếp mà bỏ chạy.

Trời ơi!

Đây là thủ đoạn đáng sợ gì vậy?

Thứ đó là thiên kiếp, nó đại diện cho thiên đạo!

Cái thứ của thiên đạo giáng xuống cũng bị dọa cho chạy mất dép, rốt cuộc tu vi của tiên sinh là gì đây?

Hai người cảm thấy rằng tu vi tối cao nhất trong nhận thức của mình cũng không bằng một phần vạn của tiên sinh.

Lúc này.

Hai người cũng phát hiện khí tức đan điền của mình đã biến đổi một cách lặng lẽ, thực lực của họ đã được cải thiện nhiều lần so với trước đây, ngoài ra cũng kiểm soát được lãnh vực vô hình kia.

Trời ơi.

Hai người lâng lâng mãi mà chưa tỉnh táo lại được.

Không ngờ rằng, Đế Kiếp Nhị Mệnh lại có thể vượt qua dễ dàng như vậy.

Tiên sinh thật là đáng sợ!

Trong chốc lát, những người đi tiện cũng đã trở lại, bởi vì bọn họ cũng chỉ cần chút ít thời gian để đột phá mà thôi.

Nhưng lúc cùng với Dịch Phong xuất hiện, họ cũng đã sớm chuẩn bị trận pháp để tạm thời không chế tốc độ dòng chảy thời gian, sau khi đốt phá xong ở trong trận pháp, cùng lắm bên ngoài cũng chỉ mới nửa canh giờ.

Có điều nửa canh giờ, cũng chẳng ngắn ngủi gì.

Dịch Phong đen mặt nói: “Các ngươi đi tiện cũng lâu quá đó, không sợ bị trĩ sao?

Ai nấy đều tỏ vẻ bối rối.

“Tiên sinh, đều là do bọn ta không tốt, lần sau bọn nhất định sẽ sửa đổi, nhất định sửa đổi”. Đám người Ngô Vĩnh Hồng vội vàng xin lỗi.

Ở bên cạnh, Lý Nhất Hàm như gà mờ không dám hé răng nửa lời.

Vừa rồi nàng đã ké được chút hào quang của Ngô Vĩnh Hồng và những người khác, cũng gia nhập vào trận pháp. Chứng kiến sự đột phá của bốn Võ Thánh, cũng đủ làm cho nàng kinh ngạc.

Mà chính nàng cũng từ cảnh giới Võ Vương tăng vọt lên Võ Hoàng, mà đấy mới chỉ là một ngụm nhỏ.

Chỉ là nàng không dám uống nữa, với tu vi của nàng, nếu như còn uống thêm một ngụm nữa, cho dù dược tính của canh do Dịch Phong luyện ra, nàng cũng không chống nổi, chỉ có thể cho phần còn lại vào hộp và mang về nhà.

“Được rồi, tiếp tục lên đường thôi!”

Dịch Phong liếc mắt nhìn trời, thầm nghĩ thời tiết thất thường, nhân lúc chưa mưa vội vàng gọi mọi người lên đường.

Mọi người thu dọn xong đồ đạc, thì chuẩn bị rời đi.

Vào lúc rời đi, Dịch Phong vốn nghĩ cầm theo nồi canh rắn, nhưng nhớ đến việc ai nấy ăn xong thì đều bị Tào Tháo đuổi, lập tức đạp đổ xuống đất vì tức giận.

Phí phạm cả một buổi sáng để nấu ra món này.

Không hài lòng!

Mọi người liếc nhìn với vẻ mặt phức tạp.

Món canh này quý hơn Quỳnh Ngọc Tương Lộ, vậy mà vị này nói đá đổ cái là đá đổ luôn.

Đau lòng ghê!

Nhưng bọn họ cũng hiểu, đối với tiên sinh mà nói, cái này căn bản chẳng là gì, dù sao hắn cũng có thể làm ra món canh này bất cứ lúc nào.

Cách bên ngoài mấy dặm.

Hàng ngàn tu sĩ đứng tại chỗ.

Ngoài trừ Xuy tuyết Sơn Trang, Phong Vân Cốc và Ngự Kiếm Tông gốc, còn có Thiên Kiếm Môn, Ma âm Tông và các thế lực gia tộc lớn nhỏ khác cũng tập trung tại đây.

Mọi người đều có những nỗi sợ hãi kéo dài trên khuôn mặt.