Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 291: Ai mà to gan đến vậy chứ?




“Ai?”

Một câu này, trong nháy mắt liền chọc giận cự giao.

Nhất là xưng hô “bò sát nhỏ” này, chạm đến đến nỗi đau sâu trong nội tâm của hắn, cái đầu lớn phun hàn khí hạ xuống, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn xuống mặt đất.

Mà âm thanh bỗng nhiên truyền ra, cũng hấp dẫn sự chú ý của các người tu luyện có mặt tại nơi này, ánh mắt mắt lũ lượt nhìn qua.

Chỉ thấy là, một người mặc áo choàng đen hai tay chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trên mặt đất.

“Đây là ai nữa vậy?”

“Đúng vậy, hắn thật là to gan, lại dám khiêu khích Yêu Đế, hắn không sợ chết sao?”

Mọi người truyền ra tiếng nghị luận ồn ào, cũng không có người nào nhận ra người mặc áo choàng đen này rốt cuộc là ai.

Nhưng Lý Nhất Hàm liếc mắt một cái liền nhận ra người này.

“Là hắn?”

Trong đầu nàng nhớ lại lúc mới rời khỏi doanh trại, ở dưới ánh trăng bày tỏ với nàng bằng thứ ngôn ngữ ngả ngớn của một tên dâm tặc háo sắc.

“Là ngươi muốn chết đó!”

Trong miệng cự giao phun ra hàn khí, gắt gao nhìn chằm chằm người mặc áo choàng đen này.

“Ôi, tính khí của bò sát nhỏ này lớn thật đấy!” Lâu Bản Vĩ chống nạnh khinh thường nói.

“Ngươi... Ta không phải là bò sát, ta là giao long cao ngạo!” Cự giao bị người mặc áo choàng đen làm cho tức giận đến xanh cả mặt, gầm lên.

“Không, ngươi chính là một con bò sát!” Lâu Bản Vĩ tiếp tục khiêu khích nói.

“Ngươi... Ngươi ngươi... Ngươi chết đi cho ta.”

Vào giờ khắc này, cự giao lửa giận ngút trời, mũi tên băng mới vừa ngưng tụ ra trong miệng ngay lập tức thay đổi phương hướng, trong nháy mắt nhắm cố định vào Lâu Bản Vĩ.

“Vèo!”

Tiếng xé gió nổi lên, mũi tên băng rơi thẳng xuống.

Mang theo uy lực lớn, xé bầu trời ra thành các vết nứt không gian, chớp mắt đã đến trên đỉnh đầu Lâu Bản Vĩ.

“Bùm!”

Thế nhưng, người mặc áo choàng đen chống nạnh kia bỗng nhiên giơ lên một quả đấm, đi cùng với đó là một tiếng nổ ầm, mũi tên băng trong nháy mắt đã bị đánh tan thành bụi.

“Cái gì?”

Thấy vậy, mọi người nhất thời hoảng sợ ngay cả cằm cũng rớt xuống đất, công kích cường hãn khiến cho người ta tuyệt vọng như vậy mà lại bị một quyền hời hợt của kẻ mặc áo đen này phá ư?

Đây thủ đoạn thần tiên gì vậy? !

Phải biết rằng, cự giao này khiến cho Vinh thịt heo và Vương lão đầu là hai Võ Đế ra sức cũng không thể đánh thắng được đó!

Trong lúc nhất thời, mọi người thấy được hy vọng mới.

Mà Lý Nhất Hàm lại cảm giác mình muốn nghẹt thở.

Tên dâm tặc háo sắc này, sao lại, lại mạnh như vậy?

“Bò sát nhỏ, chút sức của ngươi yếu ớt quá đó!” Lâu Bản Vĩ xoa eo bay lên trên không, cực kỳ phách lối, sau đó đi tới trước mặt hai người Vinh thịt heo.

Sau đó ở dưới ánh mắt hời hợt của mọi người, đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng bắn ra.

Tượng đá đột nhiên tan vỡ.

Hai người Vinh thịt heo như thảo bỏ được trọng trách thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cúi đầu cung kính nói: “Bái kiến Cốt gia.”

“Đi thôi đi thôi, nên làm gì thì làm cái đó đi!” Lâu Bản Vĩ phất phất tay, sau đó đưa mắt nhìn về phía cự giao.

“Bò sát nhỏ, tối nay tâm tình của tra nam ta vốn không tốt, cho nên ta định dùng một phần trăm triệu sức mạnh cùng ngươi chơi đùa một chút, hy vọng ngươi có thể khiến cho ta được chơi thỏa thích!”

Vừa nói, Lâu Bản Vĩ vừa ngạo mạn ngoắc ngoắc ngón tay với cự giao.

“Vù...”

“Vù vù vù...”

Trong miệng cự giao thở hổn hển, cặp mắt vì bị Lâu Bản Vĩ khiêu khích mà đỏ bừng, đi cùng với đó là một tiếng hô vang trời, nhào tới Lâu Bản Vĩ.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Lâu Bản Vĩ đã biến mất dạng.

Lúc xuất hiện lại, thì đã đến bên trên người cự giao.

“Xoẹt” một tiếng, hai cánh của cự giao bị Lâu Bản Vĩ xé xuống ngay trước mắt, máu vẩy đầy trời cao.

“Grào!”

Đau đớn khủng khiếp đánh úp tới, khiến cho cự giao phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế.

“Kêu cái em gái ngươi, kêu cái em gái ngươi, kêu cái em gái ngươi.”

Nhưng ai biết được, Lâu Bản Vĩ lại lướt nhanh đến trên đỉnh đầu của cự giao, gõ cong cong vào trên ót của cự giao, khiến cho cự giao bị đau đến mức bay loạn đầy trời.

Nhìn cảnh tượng này, mọi người đều hít vào khí lạnh.

Đây đâu còn là chiến đấu nữa a, mà là đơn phương bị chà đạp mà.

Mà Lý Nhất Hàm đã hoàn toàn không cách nào khống chế tâm tình của bản thân, trong lòng quấn quít vạn phần, ruột gan cũng xoắn lại với nhau.

Nàng không thể nào ngờ được rằng, cái tên dâm tặc háo sắc kia lại có thể mạnh đến mức này!

“Những người này, rốt cuộc bọn họ là ai đây?”

Lý Nhất Hàm đờ đẫn nhìn thần uy của Lâu Bản Vĩ, trong lòng không khỏi suy tính, nghi ngờ trong đầu như vậy.

Dĩ nhiên.

Nghi ngờ này không chỉ của mỗi nàng, cũng là nghi ngờ của phần lớn người ở đây.

Bởi vì cảnh tượng đánh cự giao của Lâu Bản Vĩ, khiến cho dáng vẻ hốt hoảng của mọi người nhất thời buông lỏng xuống, hoàn toàn biến thành một đám quần chúng xem cuộc vui.

“Ơ?”

“Trên mặt đất kia, lại còn có người có thể ngủ được ư?”

Ngay lúc này, trong đám người truyền ra một tiếng kêu kinh hãi tràn ngập không tin nổi.