Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 29: Thanh Sơn Lão Tổ hẹp hòi




Trong lòng cảm thấy chát, cũng căm hận, nhưng hơn hết là phẫn nộ!

Thế gian đầy gian khổ, Chung Thanh còn nhỏ tuổi đã phải chấp nhận nhiều như vậy, hận nhưng lại bất lực. Dù sao cũng chỉ là một kẻ phàm nhân, càng giận thiên đạo bất công, bản thân Chung Thanh cũng không có tư chất tu luyện.

Tu luyện trong môn phái.

Cuối cùng vẫn là quá xa vời!

Nhân vật như trưởng lão tông chủ Thanh Sơn Môn này đã là người mà người phàm không thể với tới. Còn Thanh Sơn Môn Lão Tổ, người phàm chỉ có thể nghe đồn, chưa bao giờ gặp được người...

Hôm sau.

Thanh Sơn Môn, Thanh Sơn Đại Điện.

Thanh Sơn Lão Tổ ngồi trên chủ vị, sắc mặt mang theo một chút lúng túng trong sự kích động.

Từ hôm mượn đao xong, lão ta liền bế quan khổ luyện một ngày. Tuyệt thế thần đao này quả nhiên không làm cho lão ta thất vọng, trực tiếp khiến cho chiến lực của lão ta tăng thêm một cấp độ.

Nhưng cũng bởi vì võ ý trong đó quá mức thâm ảo, không cách nào hoàn toàn vận dụng một cách linh hoạt được. Trong lúc khổ luyện, không cẩn thận nên đã chém rơi hành cung của Tam trưởng lão, kém chút nữa làm cho đệ tử yêu thương nhất của Tam trưởng lão là Vu Vũ Kiệt đi đời nhà ma.

“Khụ khụ khụ, lần đầu nắm bảo đao, các ngươi đừng để ý quá.”

Một hồi lâu sau, Thanh Sơn Lão Tổ mới nhìn sắc mặt tái xanh của sư đồ hai người, nhẹ giọng an ủi.

“Lão Tổ có thể có được bảo đao, đúng là vinh hạnh của chúng ta. Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới.” Tuy nói như thế nhưng trong lòng của Tam trưởng lão vẫn là một vạn câu chửi bậy mẹ nó.

Hành cung kia, chỉ là chế tạo không thì không nói, nhưng bình thường lão lợi dụng chức trưởng lão để vơ vét tiền tài vô số kể.

Một con dao phay bổ xuống, toàn bộ mẹ nó hủy.

Quả thực chính là cả người đều nhức!

Vu Vũ Kiệt cũng không khá hơn chút nào. Vốn là một khuôn mặt trắng đẹp trai, bây giờ lại tăng thêm vài phần trắng bệch giống y như một người chết sống lại, dáng vẻ muốn chết mà không được.

Càng sỉ nhục chính là lúc bị người kéo ra ngoài từ trong phế tích, phía dưới đao khí mãnh liệt, bên trong quần đều bị chấn động đến mức nói nhảm.

Chuyện này làm cho hắn ta trở thành trò cười trong Thanh Sơn Môn, ở bất cứ đâu cũng có người nói về việc gà con của hắn liệu có...

“Được rồi, hội nghị hôm nay cũng không có chuyện gì đặc biệt lớn cả.” Thanh Sơn Lão Tổ ngồi ở phía trên, khôi phục uy nghiêm nói: “Chỉ là muốn thông báo cho các ngươi một tiếng, Lão Tổ ta được cao nhân dìu dắt, lấy được một bảo đao nên sức chiến đấu bạo tăng, đánh một trận với Huyền Vũ cũng không phải không có hi vọng.”

Trong lời nói, Thanh Sơn Lão Tổ lộ ra xuân phong đắc ý, đồng thời đảo qua những người có tinh thần sa sút ở Thanh Sơn Môn.

“Trời phù hộ Thanh Sơn Môn ta.”

Đám người hô to.

“Cho nên các ngươi yên tâm đi!” Giọng nói của Thanh Sơn Lão Tổ vang dội truyền đến khắp nơi: "Chư vị còn có chuyện gì khác muốn bàn bạc hay không, không có thì lui ra đi!”

Đám người phía dưới ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút. Đều nhìn ra cùng một nguyện vọng từ trong mắt đối phương.

Cuối cùng, Đại trưởng lão đi ra, cung kính nói: “Lão Tổ, có thể cho chúng ta biết một vài kiến thức về thanh bảo đao này hay không?”

Theo lời của lão, từng ánh mắt hi vọng tụ tập lại.

“Được thôi!”

Thanh Sơn Lão Tổ gật đầu một cái. Mặc dù không quá tình nguyện nhưng nhiều người muốn nhìn như vậy, từ chối cũng không tốt lắm.

“Vậy các ngươi hãy mở mắt to ra mà xem kĩ cho ta.”

Dứt lời, trong sân lập tức yên tĩnh.

Từng người một ngừng thở, mở to hai mắt nhìn.

“Bốp!”

Một ánh hào quang sáng lên.

Vẻn vẹn trong một cái chớp mắt, Thanh Sơn Lão Tổ đã thu đao về, trên mặt vẫn chứa nụ cười tự mãn, chầm chậm nói: “Như thế nào, học hỏi được chưa?”

“Lão Tổ...”

Sắc mặt đám người dưới sân đầy uất ức.

Chỉ bằng tốc độ nhanh kia của Thanh Sơn Lão Tổ, ngoại trừ một chùm sáng ra, cái gì bọn họ cũng không thấy được.

“Thôi, hai người Tam trưởng lão các ngươi ở lại, những người khác lui ra đi!” Thanh Sơn Lão Tổ không kiên nhẫn nói.

Mọi người không cam lòng rời đi, chỉ còn lại Tam trưởng lão và Vu Vũ Kiệt ở lại.

“Không biết Lão Tổ giữ hai người chúng ta lại là có chuyện quan trọng gì?” Tam trưởng lão cung kính hỏi, trong lòng càng mong có phải Lão Tổ muốn bù đắp gì đó cho lão ta hay không.

“Hủy mất hành cung của ngươi, đả thương đệ tử của ngươi. Lão Tổ ta cũng rất áy náy, tông môn cũng không có gì tốt đền bù cho các ngươi, ta phá lệ để cho các ngươi nhìn thêm bảo đao này lần hai!” Thanh Sơn Lão Tổ hào phóng nói.

Sắc mặt Tam trưởng lão trở nên khó coi.

Nhưng mà có thể nhìn bảo đao nhiều thêm một lần cũng coi như là bồi thường rồi.

Thanh Sơn Lão Tổ lấy thanh đao ra lần nữa, nhưng không thu lại ngay lập tức mà dừng lại một hồi, tốt xấu gì cũng để cho hai người đó thấy được dáng vẻ chân thực của thanh đao kia.

Hai người nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được thanh đao mà Thanh Sơn Lão Tổ coi là trân bảo lại là một con dao phay.

Đúng vậy, dao phay.