Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 265: Rút lui




“Bịch!”

Ở một nơi khác trong khu rừng, Chung Thanh nhảy lên dùng một đao chém xuống.

Tiếp theo đó, một con lợn rừng bị chặt thành hai nửa, ngã xuống dưới chân.

“Tốt lắm, luyện tập khá đấy!”

Dịch Phong ở phía sau lưng mở miệng khen ngợi Chung Thanh.

“He he, cảm tạ sư phụ khích lệ!” Chung Thanh gãi gãi đầu, ngu ngơ cười nói.

“Ờm, xem ra phải dẫn ngươi đi đến một chỗ ở sâu hơn, trong đó dã thú hung ác hơn rất nhiều, ngươi sợ không?” Dịch Phong nhẹ giọng hỏi.

“Không sợ!”

Chung Thanh kiên nghị nói.

“Đồ nhi ngoan, chúng ta đi.”

Vuốt vuốt đầu nhỏ của Chung Thanh, hai sư đồ xuất phát đến nơi sâu hơn trong núi.

“Khởi bẩm tông chủ, Lý gia chủ, đệ tử của Ngự Kiếm tông và Lý gia đã rút khỏi núi.” Một tên Võ Tôn báo lại với Lý Thư Hoa và Dương Thiên Vũ.

Nghe vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm.

Cuối cùng đã giải quyết được rồi.

Tuy Tống Kha chiếm núi làm vua, thực lực cường đại, nhưng cũng không đến mức chạy đến Ninh Sa tiến đánh bọn họ.

Nếu là như tên đại yêu Tống Kha thật sự chạy đến Ninh Sa làm xằng làm bậy, có khả năng sẽ gây ra một cuộc chiến giữa hai gia tộc.

“Hai vị, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ, cũng rút lui sao?” Một tên Võ Tôn trong đó hỏi.

Nghe vậy, Lý Thư Hoa và Dương Thiên Vũ liếc nhau, không hẹn mà cùng gật đầu.

Đương nhiên.

Bọn họ không cam lòng cứ như vậy rời mà đi.

Chiếc túi thơm đế phẩm, thậm chí còn cao cấp hơn kia, hễ có một cơ hội để cướp về, bọn họ cũng sẽ không từ bỏ. Huống chi, giờ phút này, số người còn ở lại đây của bọn họ đều là cao thủ Võ Tôn, ra tay cũng sẽ bớt lo lắng, muốn rời khỏi cũng tương đối dễ dàng.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, người áo đen khủng bố kia đã giết chết phân thân của Tống Kha, tuy không gây uy hiếp đến sinh mạng Tống Kha, nhưng cũng làm cho thần hồn của hắn có một chút vết thương, tất là sẽ làm cho thời gian phá Thánh của hắn kéo dài không ít.

Mà khoảng thời gian này, đối bọn họ là cơ hội rất lớn.

“Đi!”

Một nhóm hơn mười cao thủ Võ Tôn xông lên.

Chẳng mấy chốc, nhóm người lặng lẽ không tiếng động đã đi đến đỉnh của một hẻm núi.

Bên trong hẻm núi, mọi người có thể nhìn thấy, vô số cây đại thụ xanh tươi cao chọc trời, dưới lớp cây bao trùm dày đặc có thể che khuất bầu trời này, một tia nắng cũng không thể chiếu vào được.

Ngay tại trung tâm của vô số đám cây đó, có một cây hòe rất vạm vỡ!

Mà nó.

Chính là bản thể của Tống Kha.

“Các vị, lúc Tống Kha phá Thánh, rất nhiều thủ đoạn của hắn không thể nào thi triển được, chúng ta xuống dưới giành được túi thơm xong lập tức rời đi.” Lý Thư Hoa nhìn xuống rồi nói.

“Nhớ kỹ, không nên hiếu chiến.” Dương Thiên Vũ bổ sung.

Mọi người gật đầu.

Nhưng vừa chuẩn bị hành động, mọi người có mặt ở đây biến sắc.

“Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao thực lực của ta lại yếu đi mấy phần rồi?”

“Đúng vậy, ta cũng có triệu chứng như thế.”

“Có độc, bên trong có độc, mau chóng vận nguyên khí, ép độc tố trong cơ thể ra ngoài.” Lý Thư Hoa vội vã kêu lân, bản thân cũng vận nguyên khí bắt đầu ép độc.

Tuy rằng độc tố lần này không gây chết người, cũng áp chế mất bốn phần thực lực của bọn họ, nhưng vào giờ phút này lại xảy ra biến cố như vậy, hiển nhiên không phải chuyện gì tốt.

Ngay khi tất cả mọi người đều nghi ngờ, một người trong bọn họ bỗng nhiên bước ra, truyền đến tiếng cười lạnh.

“Ha ha ha, không ngờ lại bị các ngươi phát hiện ra!”

“Ám Dạ Yêu Tôn, là ngươi?”

Mọi người nhìn về phía kẻ đang cười lạnh kia, trầm giọng chất vấn.

“Đúng vậy, là ta, các ngươi vẫn quá tin tưởng ta, bất tri bất giác bị ta hạ độc cũng không biết, thật là buồn cười!” Ám Dạ cười lạnh.

“Ngươi, chết tiệt!”

“Tên phản đồ nhà ngươi.”

“Tuy ngươi là yêu thú, nhưng mấy năm nay, Ngự Kiếm Tông cũng đối xử với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại dám phản bội!”

Dương Thiên Vũ mắng to, tuyệt đối không ngờ rằng lại bị người của mình ám toán.

Dù cho Ám Dạ là Yêu Tôn, nhưng mà hắn chưa bao giờ hoài nghi rằng, suy cho cùng thì một tông môn lớn mạnh không thể tách rời với việc cường giả gia nhập được, đến khi đạt đến cảnh giới Yêu Tôn thì có thể hóa thành hình người, bề ngoài không khác gì người bình thường, hơn nữa quả thật lúc trước Ám Dạ thành tâm đầu hàng, đương nhiên bọn họ sẽ không từ chối kẻ mạnh này.

Nhưng không ngờ rằng, dù sao người và yêu cũng khác nhau!

“Hừ, nói những cái này làm gì, chuẩn bị chờ chết đi!”

Ám Dạ cười lạnh một tiếng, cũng không muốn nhiều lời với bọn họ nữa, quỳ lạy về phía hẻm núi, cung kính nói: “Sâm tổ, thực lực của đám người kia chỉ còn năm sáu phần thôi, mời Sâm Tổ phái người động thủ!”

“Ờm!”

Trong hẻm núi vang lên một tiếng.

Hắn vừa dứt lời, hơn mười tên Yêu Tôn đột nhiên bay lên, hóa thành bản thể, trên mặt tràn đầy sát ý tấn công về phía đám người Dương Thiên Vũ.

“Rút lui!”

Lý Thư Hoa hô to. Những người khác cũng hiểu ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này, trong tình cảnh lực chiến của mọi người đều bị suy yếu ba bốn phần, đánh nhau sẽ không có lợi thế, hơn nữa dưới tình thế này, căn bản không có khả năng lấy được túi thơm.

Đám người Lý Thư Hoa đạp trên không mà chạy.