Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 263: Là ai làm mất kim tệ của ta?




Vốn tưởng chỉ là ba tên đần, lại không ngờ rằng đến tên Phệ Thiên Yêu Lang kia còn có thực lực đến vậy, đúng là làm cho bọn họ không thể tin được.

Chỉ là, việc đột nhiên lại xảy ra biến cố mới này cũng xem như chuyện tốt đối với Ngự Kiếm tông và Lý gia.

Tất nhiên.

Tình huống tổng thể thì vẫn không khả quan lắm.

Dù sao thì Tống Kha vẫn còn đang chặn ở đó, điều đó đồng nghĩa với việc, bọn họ khó mà vượt qua được ngọn núi này.

Mà việc Hổ Ma Tôn chết, cũng làm cho gương mặt to ở trên trời kia vừa mới nhắm mắt vào kia bị lay động, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đầy vẻ nghiêm trọng.

Nhưng ba người bọn họ đều không đếm xỉa tới những ánh mắt sợ hãi thán phục hay ánh mắt đầy giận dữ kia, trong mắt chỉ có đống đất nhỏ mà Dạ Phong Rết Yêu nói đến.

Mà đống đất nhỏ này lại nằm giữa, vừa vặn đang bị kẹp ở chỗ giằng co của hai quân Ngự Kiếm Tông và Tống Kha.

Dưới ánh mắt của mọi người, ba người bọn họ cũng chạy đến đống đất nhỏ đó.

Nhưng mà.

Chạy lại gần mới phát hiện ra, đống đất nhỏ kia đã bị mở ra bởi một vết nứt lớn trên mặt đất, chia làm đôi, căn bản không thấy kho báu nào mà Dạ Phong Rết Yêu nói đến.

“Đù, tiền đâu?”

“Tiền của lão tử đâu?”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâu Bản Vĩ vừa mới hưng phấn được chút lại lập tức ngẩn ra, đứng tại chỗ gấp gáp giậm chân, một tay túm lấy Dạ Phong Rết Yêu, tức giận hỏi: “Ngươi dám gạt ta?”

“Ca, ca ca, không dám, ta thật sự không dám lừa ngươi mà, trước đây bên dưới đống đất này là một mật thất nhỏ, trước đây ta và lão già kia đã cùng cất bảo bối trong đó. Ngươi nhìn xem, dấu vết của mật thất này vẫn còn này, đúng rồi, chẳng phải chỗ đó còn sót lại ít tiền đây sao?” Dạ Phong Rết Yêu vội vã giải thích.

Nghe vậy, Lâu Bản Vĩ đi qua gỡ một vài chỗ đất xem xét, quả nhiên như Dạ Phong Rết Yêu nói, nơi này vẫn còn vết tích mật thất, hơn nữa còn nhặt được được vài miếng tiền vàng.

Cái này đủ để chứng minh Dạ Phong Rết Yêu thật sự không nói dối.

Nhưng càng như thế, Lâu Bản Vĩ lại càng khó chịu hơn, vịt bay tới tay mà còn để vuột mất, cmn làm sao mà nhịn được, hắn lập tức gào thét ầm hết lên: “Cuối cùng là tên khốn nào nào dám cướp tiền của ta hả, cút ra đây cho ta!”

“Ca, vết nứt trên mặt đất lớn như thế, e rằng là do cái mặt cương thi trên trời kia tạo thành đó.” Ngao Khánh nhìn ra mọi việc, giương móng vuốt chỉ về hướng Tống Kha trên trời.

“Ồ?”

Lâu Bản Vĩ nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên trời nhìn Tống Kha.

“Thì ra là cái bản mặt cương thi của ngươi là mất tiền vàng của ta, ngươi mau chóng cút xuống đây bồi thường tiền cho ta nhanh!”

Lâu Bản Vĩ chống nạnh, tức giận mà thở hổn hển nói.

Nghe vậy, mọi người trong doanh trại của Ngự Kiếm Tông đều kinh hãi, lập tức lau mồ hôi hộ Lâu Bản Vĩ, thế mà hắn lại dám chỉ vào Tống Kha rồi nói như vậy.

Cái tên thực lực Phệ Thiên Yêu Lang kia rất khả, nhưng e rằng không bì kịp với Tống Kha được đâu!

Quả nhiên, cái mặt to kia của Tống Kha lập tức nổi giận, mấp máy môi, một âm thanh nặng nề vang lên.

“Ngươi là ai mà dám nói chuyện như vậy với bản tổ hả?”

“À?”

Dứt tiếng chất vấn, cái mặt to kia lập tức thay đổi, ngay lúc đó, một sức ép nặng nề ép về phía Lâu Bản Vĩ.

Dưới sức ép này, đám người Ngự Kiếm Tông phía sau Lâu Bản Vĩ không mấy dễ chịu, những người tu vi yếu trực tiếp ngã khụy trên mặt đất.

Nhưng Lâu Bản Vĩ mặt mũi tràn đầy sự khinh thường.

“Dám ở trước mặt bản tra nam mà dương dương tự đắc, lại còn dám uy hiếp, ngươi giả vờ với ai, ngươi đúng là cái thứ phiền phức, còn không mau cút xuống đây nói chuyện với ta!”

Nói xong, Lâu Bản Vĩ nhặt một cái dây leo dưới bàn chân, sau đó cầm nó trong tay.

Tiếp theo đó, nhẹ nhàng kéo một cái!

Nhìn động tác của Lâu Bản Vĩ, cái mặt to trên trời kia liền lộ vẻ khinh bỉ.

Thế nhưng sau một khắc, hắn biến sắc.

Bởi vì có vô số nhánh cây và dây leo kết nối dưới người của hắn, một trong số chúng đột nhiên truyền đến một lực làm hắn rung động.

Dưới sức mạnh mạnh mẽ này, hắn hoàn toàn không thể ngăn cản nổi, cả cái mặt to bị kéo theo rồi rơi cái rầm xuống đất.

Giờ phút này.

Hệt như thể cả ngọn núi đang đổ sụp, khiến cho mặt đất xuất hiện thêm một cái bóng mờ.

“Ầm!”

Một tiếng vang thật lớn.

Cái mặt to của Tống Kha đập xuống đất, tiếng vang ầm ầm làm đinh tai nhức óc, mặt đất rung lên kinh thiên động địa, khói bụi mù mịt.

“Nhưng sau khi cái mặt to kia bị đập xuống thì vẫn chưa dừng lại mà còn lê lết trên mặt đất cả một đoạn dài, để lại một cái rãnh dài hơn trăm mét rồi mới đúng lúc dừng lại dưới chân Lâu Bản Vĩ.

“Cái gì?”

“Sao có thể như vậy được?”

“Con mẹ nó, ta đang được thấy cái gì thế này!”

Nhìn thấy một màn này, đám người của Ngự Kiếm Tông và Lý gia lập tức sợ đến choáng váng, cảnh tượng vừa rồi quả thực làm bọn họ chấn động.