Quay mấy ngày.
Dịch Phong đi đến phủ Tư Đồ.
Các lão đầu này đang đánh cờ hoặc là đang chỉ điểm đám người Thương Thắng tu hành.
Nhìn thấy Dịch Phong đi đến, tất cả mọi người dừng lại, hành lễ với Dịch Phong.
“Bái kiến chủ thượng!”
“Bái kiến Dịch Phong đại ca!”
“Bái kiến Dịch tiên sinh.”
Dịch Phong giữ nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng khua tay nói: “Không cần khách khí như vậy.”
Nhìn thấy trạng thái hiện tại của nhóm lão hỏa kế này, Dịch Phong cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
Hắn sờ sờ đầu Thương Thắng, dặn dò: “Lời nguyền ở trên người ngươi đã được hóa giải, sau này phải cùng nhau sinh sống tu hành với Thanh Y thật tốt, cường giả Võ Linh cũng không phải mục tiêu cuối cùng của ngươi, đây chẳng qua mới chỉ là bắt đầu của ngươi.”
Thương Thắng nghe vậy, trong lòng lập tức run lên.
Hắn mở to hai mắt, trái tim kịch liệt cuồng loạn, một bộ dáng vẻ khó có thể tin. Vốn dĩ hắn cho rằng thông qua cố gắng của mình, dùng tu vi mạnh mẽ đánh vỡ lời nguyền của bản thân, thế mà lại không ngờ được…
Có điều sau mấy giây, hắn đã quay trở lại bình thường.
Đúng thế, Dịch Phong đại ca có thể được những gia gia nay xưng là chủ thượng, chắc chắn có thực lực vô cùng cao thâm.
Đối với chính bản thân Thương Thắng mà nói, lời nguyền này là trở ngại đè ở trong lòng hắn, nhất là sau khi đại hôn với Tư Đồ Thanh Y.
Nhưng đối với Dịch Phong đại ca mà nói, đây chẳng qua là cỏ rêu, căn bản không đáng nhắc đến.
Tuy lời nguyền này đối với Dịch Phong mà nói, bé nhỏ không đáng kẻ, nhưng đây chính là trực tiếp giải phóng hòn đá đè ở trong lòng Thương Thắng.
Sự cảm kích ở trong lòng Thương Thắng đối với Dịch Phong, đã lên đến cục điểm.
Một dòng nước ấm áp dâng lên trong lòng, chóp mũi Thương Thắng chua chua, nước mắt tràn mi ra ngoài.
Tư Đồ Thanh Y dịu dàng lau nước mắt cho hắn, ôm chặt lấy hắn.
“Đồ ngốc, mau chóng cảm ơn Dịch Phong đại ca.”
“Ừm ừm.”
Thương Thắng gật đầu, nức nở nói: “Cảm ơn Dịch Phong đại ca!”
Dịch Phong cười cười vỗ đầu vai Thương Thắng.
“Quan đoạn thời gian nữa sẽ trở lại thăm các ngươi.”
“A, Dịch Phong đại ca, huynh muốn đi sao?” Tư Đồ Thanh Y hỏi.
Dịch Phong khẽ gật đầu nói: “Ta còn có chút chuyện cần phải làm.”
Thương Thắng có chút chán nản, hắn vội vàng hỏi nói: “Dịch Phong đại ca, vậy bao lâu sau huynh trở về?”
“Nói không chắc, ít thì mấy tháng, nhiều thì trăm năm hoặc là ngàn năm, đến lúc đó các ngươi cũng đừng quên ta.”
“Lâu như vậy sao?!” Thương Thắng ngạc nhiên hỏi.
“Cháu trai ngoan, đối với chủ thượng mà nói, thời gian vạn năm chẳng qua là loáng trong chốc lát.” Lý Đạp an ủi.
“Không sai cháu ngoan, đợi sau khi con trưởng thành nếu như muốn gặp chủ thượng, chúng ta dẫn ngươi đi vào tinh không tìm chủ thượng là được.” Triệu Tinh nó.
Thương Thắng nghe vậy vô cùng ngạc nhiên, cũng càng lộ vẻ hiu quạnh.
Dịch Phong nhẹ nhàng nói: “Các ngươi đều đã có thọ nguyên vô tận, biệt ly ngắn ngủi chính là đoàn tụ sau này, không cần thương cảm. Ta vẫn luôn ở bên cạnh các ngươi, vẫn luôn sẽ quan tâm đến các ngươi.”
Chúng lão khom người thở dài, trăm miệng một lời: “Cảm ơn chủ thượng quan tâm!”
Dịch Phong nhìn về phía chúng lão, giọng nói nghiêm túc dặn dò: “Các ngươi phiêu bạt chinh chiến, chinh chiến một đời, cũng là thời điểm định cư lại, an hưởng tuổi gia. Các ngươi ở nơi này cùng với Thương Thắng đi!”
“Tuân mệnh.”
Sau đó, Dịch Phong nhìn hai phu thê Thương Thắng một chút, lộ ra một nụ cười ấm áp.
Thân hình của hắn chậm rãi phai mờ, biến mất tại chỗ.
Thương Thắng giơ tay, muốn kéo Dịch Phong đại ca, nhưng lại ôm phải không khí.
Hắn biết Dịch Phong đại ca vẫn luôn ở đây, hắn chỉ là vẫn chưa quen cuộc sống không gặp được Dịch Phong đại ca.
Nhìn thấy ph quân cả mặt chán nản, Tư Đồ Thanh Y đỡ mặt Thương Thắng lên, bẹp một cái hôn lên mặt.
Thương Thắng bất ngờ giật mình, tiếp đó lộ ra nụ cười ngọt ngào ngây ngô.
Chúng lão lại lần nữa đánh cờ nói chuyện giao thủ, thời gian an bình vui vẻ, tuy có chút ít buồn tẻ, nhưng cũng đều là thời gian thật yên bình…
Đảo Ám Ảnh.
Đi qua đoạn thời gian xây dựng lại, nơi này đã khôi phục lại được sự phồn hoa và yên bình ngày xưa.
Từng hàng cao ốc nhô lên, cửa số kính to lớn phản xạ bầu trời xanh thăm thẳm cùng với ngựa xe như nước.
Dòng xe cộ ồn ào giống như một dòng sông, chuyển động giữa các con cầu vượt.
Cây cối xanh tốt ở hai bên đường sắp hàng chỉnh tề, truyền dưỡng khí tươi mát vào trong tòa đô thị lớn phồn vinh này, vì nó tăng thêm rất nhiều sức sống.
Dòng sông róc rách xuyên qua phố xá sầm uất, tỏa ra từng tòa cao ốc treo đèn màu.
Cảnh tượng trước mắt giống như một mảnh thạch anh kỳ huyễn ở trong rừng rậm.
Gió nhẹ lướt qua công viên màu xanh biếc dạt dào trong thành thị.
Cỏ xanh bên hồ giống như nữ tử thướt tha đang uyển chuyển nhảy múa, nó dập dờn, nổi lên từng đạp gợn sóng.
Phảng phất như đang đánh lên vô số chương nhạc, trở thành một đạo phong cảnh động lòng người ở trong đô thị.