Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 243: Ác giả ác báo




Ngay cả thiên chi kiêu tử như Vân Tiên Khuyết và Đệ Nhất Trường Không, ở trước mặt hắn cũng cung kính như vậy?

Còn có lão tổ Thanh Sơn Môn cũng…

Điều này khiến hắn nhớ đến con dao thái rau đáng sợ đó, dường như hắn có được từ cao nhân đã mở ra võ quán này…

Nghĩ về điều này.

Vậy thì chẳng phải cũng là người này hay sao?

“Phải làm sao đây!”

Vu Võ Kiệt sắp khóc rồi, hắn và người này đã xảy ra không ít xung đột, bây giờ nghĩ lại, hồi đó hắn đã ngạo mạn trước mặt diêm vương.

“Xong rồi xong rồi, phải trốn khỏi chỗ này, phải trốn đến một nơi xa.”

Mặt hắn như đưa đám, chuẩn bị bỏ trốn, vì nếu người này tìm hắn tính sổ, vậy sẽ nghiền hắn như kiến mất.

Nhưng mà.

Hắn vừa đi có mấy bước, có một bóng người tức giận xông đến, chặn hắn ta lại.

Chính là Lục Thanh Sơn người mà vội vàng cáo lui từ chỗ Dịch Phong.

Hắn vội vàng cáo lui như vậy là vì Vu Võ Kiệt.

Dựa vào thông tin tình báo, làm sao có chuyện hắn không biết được, chính Vu Võ Kiệt là người đã nghe trộm cầm phổ từ chỗ của tiên sinh.

Do đó khiến cho Giang Vũ chạy đến đây làm phiền cuộc sống ẩn cư bình phàm của tiên sinh.

“Lão tổ, ngươi …”

Vu Võ Kiệt vừa mới hét lên, Lục Thanh Sơn đã dơ bàn tay lên, đập thẳng vào mặt hắn.

“Á, lão tổ, ngươi sao vậy, ta là Vu Võ Kiệt đây mà, người đánh nhầm người rồi, có phải có hiểu nhầm rồi không? Ta là đệ tử xuất chúng của Thanh Sơn Môn của ngươi đây mà.” Vu Võ Kiệt ôm cái mặt sưng vù lên.

“Đệ tử xuất chúng?”

“Còn sao nữa?”

Lục Thanh Sơn tức sùi bọt mép, dơ tay lên đập hắn phát nữa.

Vu Võ Kiệt kêu lên như con lợn thảm hại nằm trên mặt đất.

“Cho ngươi một cơ hội người không cần, lần trước ngươi xúc phạm tiên sinh, ta đã nể mặt Tam trưởng lão, tha cho ngươi một mạng, không ngờ lần này ngươi vẫn không biết điều, dám viết trộm cầm phổ của tiên sinh, còn mang phiền phức đến cho tiên sinh, sao mà nhịn nổi!”

Vừa nói, Lục Thanh Sơn dẫm lên ngực Vu Võ Kiệt.

“Rắc!”

Xương ức bị gãy.

“A a a a a!”

Vu Võ Kiệt gào thét thảm thiết, miệng luôn cầu xin tha mạng: “Lão tổ, ta sai rồi, ta sai rồi, tha cho ta, cho ta thêm một cơ hội nữa, ta đi gặp Dịch Phong… không, Dịch Phong tiên sinh tạ tội, cả đời làm trâu làm ngựa cho tiên sinh, cầu xin ngươi tha cho ta một mạng!”

“Làm trâu làm ngựa để chuộc tội?”

“Dựa vào ngươi?”

“Thứ phế vật rác rưởi như ngươi, cũng xứng làm trâu làm ngựa cho tiên sinh ư, ngươi có dũng khí để nói mấy lời như vậy hả?”

Lục Thanh Sơn điên tiết, túm lấy Vu Võ Kiệt, liên tục tát bốp bốp bốp vào mặt hắn.

Ăn tát liên tục khiến cho Vu Võ Kiết biến thành cái đầu heo, phun cả máu, bất tỉnh nhân sự, nhưng miệng vẫn không quên xin tha mạng: “Tha cho ta đi lão tổ, dù sao người cũng nhìn ta lớn lên, mấy năm nay ta đã làm rất nhiều cho Thanh Sơn Môn, là một đệ tử xuất chúng của Thanh Sơn Môn, không có công lao cũng có khổ lao!”

“Hừ!”

Sắc mặt Lục Thanh Sơn vô cùng khinh bỉ, trầm mặc nói: “Loại rác rưởi như ngươi không xứng ở trên thế gian này, xuống địa ngục mà sám hối đi!”

Vừa nói Lục Thanh Sơn túm lấy cổ Vu Võ Kiệt, từ từ dùng lực siết chặt.

Giọng của Vu Võ Kiệt đột nhiên dừng lại, mất đi hơi thở, ngã xuống đất.

“Hừ!”

Thuận chân đá xác của Vu Võ Kiệt xuống cống nước thải, Lục Thanh Sơn mới thôi.

Nhìn về phía võ quán không xa.

Hắn hít một hơi, kính cẩn cúi đầu.

Hắn đã hiểu.

Chuyện này tiên sinh đã biết từ lâu, nhưng không nói thẳng, mà là cho Lục Thanh Sơn cơ hội để xử lý.

Trong võ quán.

Đám người Thư Cầm Họa, đã không nói ra được lời nào từ lâu.

Vì bảo vật ở trong võ quán, thật sự quá nhiều, nhiều đến nỗi làm cho bọn họ hoa hết cả mắt.

Những kiệt tác của tuyệt thế cao thủ, trước nay chưa từng nghe tới.

Sau đó, theo lời mời cũng Dịch Phong, bọn họ cẩn thận ngồi xuống.

May thay, nụ cười ôn hòa và cách nói chuyện của Dịch Phong làm cho họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Ôi!”

Vào lúc này, Dịch Phong cau mày, theo thân thể đứng thẳng lên theo bản năng.

“Vân tiểu thư, nàng có thể thể cầm lấy tờ giấy phía sau rồi đưa cho ta được không?” Dịch Phong nói với giọng hơn mất tự nhiên.

Vân Tiên Khuyết nghe xong, xoay người lại xem, quả nhiên phát hiện ra trên tủ có một xấp giấy Tuyên.

Nàng nghe theo cầm một tờ xuống, bỗng nhiên đôi mắt nàng trừng lên.

Những người khác thấy thế, cũng chằm chằm nhìn sang, bỗng chốc cảm thấy nghẹt thở.

Trên tờ giấy Tuyên không lớn cũng không nhỏ, vẽ một con kỳ lân sống động như thật, khi mọi người hướng ánh mắt về nó, đôi đồng tử sáng chói của kỳ lân như phát ra một thứ áp lực vô tận.

Tất cả mọi người đều nổi da gà.

Kỳ lân trong bức tranh này, lại có thể có linh hồn, có sinh mệnh sao?

Trời ơi!

Tâm trí bọn họ gần như chết lặng, riêng giá trị của bức tranh này, e rằng có thể đè bẹp bảo vật thuộc đế phẩm.

Vân Tiên Khuyết cảm thấy bàn tay run lên, trịnh trọng đưa tờ giấy Tuyên cho Dịch Phong bằng cả hai tay.

“He he, ngại quá, trong bụng cảm thấy có chút không thoải mái, tạm thời thất lễ, các vị cứ thoải mái xem xem.”

Nói rồi đồng thời, dưới con mắt sững sờ của mọi người, hắn xé đôi tờ giấy Tuyên ra, vo thành một cục, chạy vào nhà vệ sinh phía sau…