Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2415 - Không có tiếc nuối




Dịch Phong cầm cốc trà lên một hơi uống cạn sạch, ấm áp thơm ngọt tràn vào vòm miệng của hắn, khiến hắn cảm thấy yên bình.

Càng yên bình, thì lại càng nhớ đến trước kia.

Một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, bất ngờ xuất hiện ở trong đầu Dịch Phong.

Dịch Phong phảng phất như lại thấy được, người thiếu nữ đã xinh đẹp thiên chân vô tà kia.

Giọng nói như chuông bạc của nàng phảng phất như lại vang lên lần nữa, vang vọng ở bên tai Dịch Phong.

Mà Dịch Phong lại nghe không rõ thiếu nữ đang thổ lổ hết tất cả tâm sự nào.

Dòng nước trà ấm nóng được Dịch Phong nuốt xuống, trong lòng lại dâng lên từng dòng nước ấm khác.

Nụ cười Dịch Phong từng bước biến mất, ánh mắt của hắn trở thân thâm thúy xa xắm, suy nghĩ cũng bị kéo trở lại cảnh tượng cực lâu trước đây.

Đó là một tinh cầu khắp nơi tàn tạ.

Sau trận đại chiến kịch liệt đó, vân khí bầu trời bị bốc hơi, vô số hố sâu lộ ra dưới ánh nắng mặt trời chói chang.

Khắp nơi tràn ngập khói lửa, thi thể, pháp khí, binh khí, đủ loại mảnh vụn, tàn cốt tán lạc bốn phía.

Ánh sáng mặt trời giống như máu chiếu xuống, nhưng lại không khiến cho nơi này có một chút nào sự sống.

Ngược lại khiến cho tinh cầu này càng lộ ra vẻ hoang vu và màu tanh của máu.

Bọn họ vừa mới trải qua một trận ác chiến, trên thân thể mỗi người đều để lại thương thế hoặc nặng hoặc nhẹ, nhìn có vẻ vô cùng chật vật không chịu nổi.

Nhưng trong đó lại có một thiếu nữ người mặc chiến giáp.

Nàng đang núp ở sau lưng một tảng đá lớn, ngồi xổm trên mặt đất soi vào vũng nước do máu đọng lại ở trước mặt, chỉnh sửa lại vẻ ngoài và mái tóc của mình.

Bên trong vũng máu, khuôn mặt của nàng vẫn như trước, nhưng lại dính rất nhiều vết máu.

Những vết máu này không biết là của bản thân nàng, hay là của người khác.

Thiếu nữ đã cảm thấy chết lặng với sự đau đớn.

Lúc này, nàng chỉ muốn trải nghiệm loại cảm giác trang điểm trước gương của người con gái, cố hết sức giữ sự tinh xảo cho bản thân mình.

Đây là tu dưỡng của bản thân một người thiếu nữ xinh đẹp, cũng là một tâm nguyện của nàng.

Sau khi trải qua đại chiến không có kết thúc, thiếu nữ đúng là không thể nào còn có lòng tin rằng bản thân mình có thể sống.

Nàng muốn dung mạo của bản thân càng mỹ lệ hơn một chút, đây là sự quật cường cuối cùng của nàng.

Sau khi chỉnh sửa trang điểm xong, thiếu nữ đứng dậy vòng qua tảng đá lớn, bất ngờ nhìn thấy một bông hoa nhỏ màu trắng.

Bông hoa nhỏ màu trắng đong đưa theo gió, dưới sự củng cố của màu máu xung quanh, lộ ra vô cùng thánh khiết mà mỹ lệ.

Thiếu nữ vừa mới chỉnh sửa trang điểm xong, lại nhìn thấy loại cảnh đẹp này, trong nháy mắt tâm tình của nàng sáng suốt hơn.

Nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào, ấm áp giống như nắng ấm mùa đông.

Nàng đi lên phía trước ngồi ở dưới mặt đất, cẩn trọng ngắt đóa hoa nhỏ màu trắng ngoan cường này.

Thiếu nữ hít hà, một cỗ mùi hương nhẹ nhàn nhạt tràn ngập xoang mũi của nàng, khiến cho tâm thành nàng thanh thản hơn.

Đây là một loại cảm giác đã lâu không thấy, thiếu nữ chỉ cảm thấy cả người thoải mái.

Chỉ thấy trên mặt thiếu nữ hiện lên nét vui cười đẹp như hoa rồi cầm bông hoa nhỏ cài lên trên đầu của mình, rồi lộ ra vẻ mỉm cười với những người khác.

Một màn này đẹp đến vô cùng không chân thực, nhưng bọn họ lại vô cùng trân quý sự tốt đẹp trước mắt này.

“Sư muội, mới vừa chiến đấu xong muội đã bắt đầu trang điểm rồi, quả nhiên vẫn là thích chưng diện như vậy.”

“Như thế mới phù hợp với tính cách của sư muội.”

Mọi người cười cười nói nói, phảng phất như bọn họ cũng không phải là thân ở trong chiến trường.

Thiếu nữ chống mạnh trừng đôi mắt đẹp lên, lộ ra một bộ dáng vẻ khinh thường.

“A, mấy người móng heo các huynh thì biết cái gì, các huynh không phát hiện được sự tốt đẹp của những thứ này, không biết thưởng thức.”

“Đúng đúng đúng, côn trùng thấp bé không đáng lên tiếng, chúng ta đều là những hán tử thô kệch, không thể đánh đồng với sư muội.”

Trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ đắc ý, nhưng vẫn là như trước là vẻ ngoài xinh đẹp ngạo kiều.

Nàng rời tầm mắt đi, ánh mắt sáng lóng lánh hào quang nói: “Bỏ đi, các huynh biết là được rồi.”

“Sau này chúng ta thắng lợi, ta phải đi xem tất cả các cảnh đẹp của thế gian này, muốn đi chơi tất cả những chỗ vui thú khắp thiên hạ, phải đi ăn đủ loại món ngon ở mỗi tinh cầu, còn phải mua rất nhiều trâm ngọc, phục sức xinh đẹp.”

Thiếu nữ tự nói một mình, mọi người cũng thuận theo suy nghĩ này tưởng tượng, bật cười to.

Bất ngờ, trong mắt thiếu nữ âm thầm lấp lóe ánh sáng.

Nàng nhìn về phía mọi người, miễn cưỡng cười vui nói: “Nhưng mà, nếu như muội chết, các huynh nhớ vài đưa tro cốt của muội vào biển lớn, để cho muội nước chảy bèo trôi, nhìn khắp các cảnh đẹp ở bên bờ.”

“Còn phải đưa tro cốt của muội rải khắp trong biển hoa nở rộ, để cho muội trở thành chất dinh dưỡng của mặt đất, nuôi dưỡng những bông hoa đẹp nở rộ.”