Lão giả nghe vậy, lập tức trừng lớn hai mắt, lúc này tâm tình ông vừa mới bình tĩnh lại lần nữa nhấc lên sóng gió to lớn.
Những câu chuyện cũ đã phủ bụi ở trong đầu lão giả, giống như là hình ảnh phản chiếu lướt qua trước mắt lão giả, trí nhớ của ông chậm rãi quay trở về thức hải.
Lão giả cẩn thận quan sát Dịch Phong, kích động lên tiếng, âm thanh run rẩy nói: “Ngài, ngài là…”
Lão giả nhìn khuôn mặt như khắc kia của Dịch Phong, cỗ cảm giác quen thuộc đó bộc phát nồng đậm.
Toàn bộ ký ức đã phủ bụi của lão giả thức tỉnh, khuôn mặt của Dịch Phong và khuôn mặt ở sâu trong nội tâm lão giả chậm rãi chồng lên nhau.
Trong chớp mắt.
Lã giả đã nhớ lại tất cả.
Lập tức nước mắt của lão giả chảy ngang, khóc không thành tiếng.
Ông quỳ rạp xuống hư không, quỳ sát trước người Dịch Phong, nức nở nói: “Lý Đạp bái kiến chủ thượng, bái kiến chủ thượng! Lão nô không nhận ra chủ thượng, xin chủ thượng đứng trách cứ!”
Từng cảnh tượng trước kia lại lần nữa xuất hiện ở trong đầu lão giả.
Lão giả các huynh đệ quyết tâm chiến đấu huyết chiến với ngoại tộc.
Mọi người phong ấn Ma Long, lão giả xung phong nhận việc ở lại nơi này đóng giữ.
Vô số năm tháng trôi qua, hình ảnh trước mắt từng bước từng bước lặp lại tuần hoàn.
Mười vạn năm!
Một cái chớp mắt ấy, thế mà đã là mười vạn năm.
Đại chiến kinh thiên động địa kia phảng phất như mới đang ở ngày hôm qua.
Khuôn mặt của những người đồng bạn cùng với ông dũng cảm huyết chiến giết địch vẫn còn trẻ tuổi.
Nhưng bây giờ, lão giả đã là người gần đất xa tời, mặt mũi nhăn nheo.
Lý Đạp không ngừng thổn thức, đồng thời cũng vô cùng phấn chấn.
Bởi vì lão giả nghe được vừa rồi chủ thượng nói đến “thắng lợi”.
Đây chẳng phải là mục tiêu của bọn hị sao?
Đây chẳng phải là thứ đã chống đỡ lấy lão giả, giữ vững quyết tâm đóng giữ ở nơi này mười vạn năm như một sao?
Hoàng sa bách chiến mặc kim giáp, không phá quân giặc cuối cùng không trả.
Đóng giữ mười vạn năm như một, bây giờ nghênh đón chủ thượng đích thân đến.
Điều này nói rõ chủ thượng cũng không hề quên ông, điều này nói rõ chủ thượng công nhận hành động đóng giữ của ông.
Kích động, thích thú, phiền muộn, cảm động, tưởng niệm…
Đủ loại tâm tình hợp thành dòng nước ấm, tràn ngập trong khoang mũi và hốc mắt của Lý Đạp.
Cả người lão giả không cầm được run rẩy nhè nhẹ.
Lão giả lệ rơi đầy mặt, khóc ròng, tâm tình nghênh đón sự bùng nổ lớn.
Nó giống như một tòa núi lửa bị đè nén mười vạn năm, cuối cùng cũng bùng nổ phun ra tích tụ đầy động vào ngày hôm nay.
Trong lòng lão giả mơ hồ, bàng hoàng, bất lực tất cả mọi thứ đều bị quét sạch không còn bóng dáng.
Dịch Phong bùi ngùi mãi không thôi, xúc động trong đáy lòng cũng cuồn cuộn giống như sóng triều.
Có cảm kích kính trọng đối với lão tướng không cầu lợi này.
Có áy náy đối với sự hi sinh của bọn họ.
Có kính nể đối với sự mười vạn năm như một của Lý Đạp.
Có tiếc hận và hoài niệm đối với đồng bạn đã chết đi…
Dịch Phong bình tĩnh lại suy nghĩ của mình, nhẹ nhàng đỡ Lý Đạp dậy, ôn nhu nói: “Những năm này, vất vả cho ngươi rồi.”
Lý Đạp dùng tay áo lam lũ, lau sạch mặt mũi tràn đầy nước mắt.
Ông cố gắng khiến cho bản thân mình bình tĩnh lại, nói: “Không vất vả, không vất cả, có thể, có thể cống hiến sức lực cho chủ nhân, những thứ này đều không tính là gì, đây đều là điều mà chúng ta nên làm!”
Dịch Phong chỉnh ngay ngắn áo mũ cho Lý Đạp.
Hắn mỉm cười nói: “Bây giờ Dị Ma đã bị diệt, tinh không ổn định. Ngàn vạn thế giới lớn mặc cho ngươi rong ruổi. Đi tìm một chỗ thật đẹp nghỉ ngơi lấy lại sức, hưởng thụ cuộc sống này cho tốt!”
Dịch Phong vung tay lên, tất cả bệnh tật và mệt mỏi trên người Lý Đạp đều tiêu tán biến mất.
Sắc mặt của ông từ tái nhợt tiều tụy, chuyển thành đỏ hồng.
Một cỗ sức sống nồng đậm lan tràn đến tứ chi bách hài của ông.
Chỉ thấy tóc lão giả từ bạc chuyển thành đen, trong nháy mắt vóc người khô gầy trở nên cường tráng, tràn ngập sức sống.
Lý Đạp biến trở lại hình dáng người trung niên vô cùng thích thú và kích động.
Ông cảm nhận được sức sống bàng bạc tràn đầy năng lượng ở trong cơ thể nên vô cùng vui mừng.
Lão giả liên tục cảm tạ chủ thượng.
Nhưng đồng thời Lý Đạp nhìn tinh không vô tận, nhưng lại lâm vào trong mê mang thật sâu.
Đóng giữ nơi này vạn năm, ông đã sớm quen thuộc với loại thời gian khô khan này, cũng đã tạo thành thói quen vốn có.
Mười vạn năm qua đi, ông không biết mảnh tinh không này đã phát sinh những biến hóa gì.
Đột nhiên có được tự do khiến ông có chút không biết làm thế nào, ngược lại ông không biết bây giờ bản thân mình nên đi con đường nào.
“Chủ thượng… ta…” Lý Đạo muốn nói lại thôi.
Ông không biết bản thân mình nên đi nơi nào, ông nhớ đến năm đó từng thề muốn thề chết cũng đi theo chủ thượng.
Ông muốn đi cùng Dịch Phong, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ bị Dịch Phong từ chối.