Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2384 - Hồng Nguyệt Chí Tôn




Ngược lại bọn họ bắt đầu chờ đợi một ngày đáng sợ này sớm ngày phủ xuống.

Loại tâm tính này hết sức phức tạp, có loại cảm giác cam chịu.

Có lẽ chính bởi vì loại chờ đợi này.

Cuối cùng cũng có một ngày, mặt trăng máu bùng nổ vỡ nát.

Tất cả những chuyện này không có chút dấu hiệu nào, làm người ta bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Tiếng bùng nổ ầm ầm to lớn truyền khắp tứ hải bát hoang, khiến toàn bộ sinh linh của một mảnh thế giới này nhao nhao hoảng hốt trong lòng.

Chỉ thấy mặt trắng máu bị vỡ nát chậm rãi tụ lại, mang đến uy áp tận thế cho vô số sinh linh.

Tất cả mọi người của mảnh thế giới này đều có thể nhìn thấy hắn ta.

Hắn ta giống như một tôn ma thần địa ngục, đứng ngạo nghễ ở trên đỉnh bầu trời.

Cuối cùng sợ hãi trong đáy lòng tất cả mọi người cũng nghênh đón bùng nổ to lớn.

Thậm chí còn có không ít người không ngăn cản được sợ hãi, bắt đầu cúi đầu quỳ lạy với đạo thân ảnh kia.

Vùng trời đảo Ám Ảnh.

Ngoại tộc nhìn thấy đạo thân ảnh này thì lần lượt ngưng tấn công, tất cả đều quỳ lạy với đạo thân ảnh ở trên bầu trời kia.

Trên đường chân trời phát ra tiếng gào thét dời núi lấp biển.

“Bái kiến Hồng Nguyệt Chí Tôn đại nhân!”

“Bái kiến Hồng Nguyệt Chí Tôn đại nhân!”

Cảnh tượng này giống như thủy triều kêu gào quét sạch mảnh đất trời này, khiến cho mọi người như rơi xuống vực sâu.

Mà mọi người ở trên đảo Ám Ảnh, lại mặt mũi tràn ngập ngưng trọng.

Bọn họ đều có thể cảm nhận được khí thế vô cùng cường hãn của người này.

Thậm chí bọn họ còn mơ hồ cảm giác được, chỉ cần người thần bí này muốn, trong nháy mắt sẽ có thể bóp chết tất cả bọn họ.

Lập tức đảo Ám Ảnh lâm vào nguy cơ lớn.

Mọi người đi đến đảo Ám Ảnh viện trợ, cũng đều lòng như tro tàn.

Tận thế, cuối cùng cũng đã đến rồi sao?!

Liều mạng chống lại cũng không đổi được thắng lợi cuối cùng.

Điều này khiến cho vô số người trấn thủ ở đảo Ám Ảnh, sinh ra cảm giác bất lực to lớn trong lòng, giống như tất cả những chuyện lúc trước bọn họ làm chỉ đang uổng phí sức lực, tốn công vô ích.

Hồng Nguyệt Chí Tôn nhìn xuống mảnh thế giới này.

Hắn cũng không để ý đến những sâu kiến này của đảo Ám Ảnh.

Chỉ thấy Hồng Nguyệt Chí Tôn chậm rãi lên tiếng, thanh âm của hắn ta trong trẻo, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run, truyền khắp toàn bộ bầu trời trên thế giới.

“Dịch Phong, đi ra đây!”

Đạo thanh âm này vang vọng trong đầu tất cả các sinh linh của thế giới, cứ như thế quanh quẩn lặp lại.

Giống như ma âm lọt vào tai những sinh linh này, màng nhĩ bị chấn đến đau nhức.

Rất nhiều người phàm không chịu được loại vang vọng này, bịt lấy lỗ tai lăn lộn ngã ra đất.

Mọi người của đảo Ám Ảnh nghe thấy lời này, nghị luận ầm ĩ.

“Hắn là đang gọi tiên sinh sao?”

“Tiên sinh sẽ xuất hiện không?”

“Nếu như tiên sinh xuất hiện, có giải quyết được hắn không?”

“Mọi người không nên hoảng loạn, tiên sinh nhất định sẽ trở về giải quyết người này!”

“Cho dù tiên sinh không trở lại, chúng ta cũng muốn đồng sinh cộng tử với đảo Ám Ảnh!”

“Đồng sinh cộng tử!”

Người của đảo Ám Ảnh quần tình sục sôi.

Mọi người nhao nhao lộ ra vẻ chờ mong.

Tiên sinh, nhất định sẽ xuất hiện!

Ở trong loại chờ đợi ày, hội tụ thành dũng khí của bọn họ, mọi người kiên định hạ quyết tâm thề sống chết bảo vệ đảo Ám Ảnh.

Tiểu viện trong trấn nhỏ.

Dịch Phong không nhanh không chậm ăn xong bát cơm, tiếp đó để bát cơm xuống bàn.

Sau đó hắn một hơi uống cạn sạch rượu trong chén, rồi mới chậm rãi đứng dậy.

“Yêu Yêu, làm phiền người rửa chén.”

Nói xong, Dịch Phong thông thả nhìn về phía bầu trời, hắn nhìn tôn ma ảnh ngập trời kia, trong thần sắc không nhìn ra được bất cứ ba động gì.

Chỉ thấy hắn chậm rãi cất bước đi ra khỏi tiểu viện.

Vân Yêu Yêu gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Dịch Phong rời đi.

Nàng nhìn thấy mặt trăng máu vỡ nát, nhìn thấy Hồng Nguyệt Chí Tốt xuất hiện, cảm nhận được uy áp giống như tai họa kia của Hồng Nguyệt Chí Tôn, cũng nghe thấy Hồng Nguyệt Chí Tôn đang tìm kiếm Dịch Phong.

Vân Yêu Yêu có thể cảm nhận được sự cường đại của Hồng Nguyệt Chí Tôn.

Loại cường đại này, khiến trong lòng nàng cũng sinh ra sự bất lực.

Nàng nhìn bóng lưng của Dịch Phong, vì vậy tất cả sợ hãi cũng đều tan thành mây khói.

Bây giờ điều nàng cần làm, cũng chỉ là dựa theo dặn dò của Dịch Phong, đi rửa chén bát.

Một khắc sau.

Dịch Phong biến mất ở trấn nhỏ, xuất hiện bên trên vòm trời tối tăm.

Trong lúc nhất thời.

Tất cả mọi người nhìn thấy một đạo thân ảnh khác, nhìn hắn có vẻ như chậm chạp đập không mấy bước, nhưng lại là kéo ngắn mặt đất, chỉ mấy bước đi đến trước mặt Hồng Nguyệt Chí Tôn.

Mọi người của đảo Ám Ảnh thấy thế, lập tức vô cùng kích động.

“Mau xem, thân ảnh kia là tiên sinh!”

“Quả nhiên là tiên sinh, tiên sinh thật sự trở về rồi!”