Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2370 - Xin từ biệt




Sắc mặt con ốc sên và người áo đen căng thẳng, tất cả đều là cả mặt ngưng trọng nhìn về phía Dịch Phong.

Con cóc cảm giác bản thân mình bị một cỗ sức mạnh cường đại lôi kéo.

Hưu một tiếng, nó đã đi vào không gian trong thức hải của Dịch Phong.

Đến trong không gian.

Con cóc nhìn bốn phía một hồi, ngoại trừ cái giếng và cây hòe thụ già kia, nó chỉ thấy được một mảnh hoang vu.

Một khắc sau.

Một cỗ sức mạnh quy tắc mạnh mẽ đánh đến, trực tiếp đảy con cóc ra.

Con cóc căn bản không có cách nào phản kháng lại được cỗ sức mạnh này, trong nháy mắt đã bị đảy ra khỏi không gian trong thức hải Dịch Phong.

“Không được, ta bị sức mạnh quy tắc trong vùng không gian kia của lão đại bài xích!” Con cóc lo lắng nói.

Ba huynh đệ nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng.

Cho dù chưa từng xuất loại lại nguy cơ bất ngờ kia, nhưng trước mắt hình như biện pháp này cũng không thể thực hiện được.

“Ta đến thử xem!”

Người áo đen cũng không tuyệt vọng, ánh mắt kiên định nhìn về phía Dịch Phong.

Dịch Phong không nói hai lời, lại lần nữa hút người áo đen vào trong không gian.

Nhưng lần thử nghiệm này vẫn như trước thất bại.

Tiếp đó.

Con ốc sên cũng thử một hồi, cũng là không thể nào ở lại bên trong không gian trong thức hải của Dịch Phong.

Mọi người lần lượt thử nghiệm, lần lượt thất bại, khiến cho trong lòng Dịch Phong như tro tàn.

“Lão đại, chúng ta không thể nào đi vào không gian trong thức hải của huynh, xem ra, vẫn là phải để huynh báo thù cho ba người huynh đệ chúng ta. Ba người huynh đệ chúng ta đi trước một bước vậy.” Người áo đen nhìn về phía Dịch Phong, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng nói.

Dịch Phong nghe vậy, thần sắc nghiêm nghị hét ần lên: “Không được! Các ngươi đừng có gấp, nhất định có cách, nhất còn có những cách khác, chúng ta thử thêm nhiều một chút, nhất định có thể tìm ra được cách!”

“Ai, lão đại, không cần giằng co nữa. Huynh ra ngoài sớm một chút còn có thể giữ được thực lực. Dù sao chủ nhân Hoang Điện kia còn đang ở bên ngoài chờ nữa.” Người áo đen thở dài nói.

“Đúng vậy lão đại, tâm ý của huynh huynh đệ chúng ta hiểu rõ, cũng hi vọng huynh có thể hiểu tâm ý của huynh đệ chúng ta.” Con ốc sên trầm giọng nói.

“Không được! Các ngươi nghe ta, chúng ta thử lại lần nữa, không được từ bỏ!” Dịch Phong gào thét khàn cả giọng.

Hắn điên cuồng dâng trào khí thế, lại lần nữa thử nghiệm tránh thoát khỏi phong ấn.

Lúc này, con cóc lại cau mày, hình như nghĩ đến cái gì đó.

“Lão đại, bên trong không gian của huynh không có sự sống, nhưng cái giếng và cây hòe kia lại là một ngoại lệ, huynh có nghĩ đến là vì sao hay không?”

“Đúng vậy, huynh có nghĩ đến cái gì không?”

Dịch Phong gật đầu, tạm thời ngừng giãy dụa.

Hắn không hiểu rõ con cóc muốn nói cái gì, lúc này hắn chỉ muốn đầu tiên ổn định ba người huynh đệ, không để cho bọn họ tự sát.

Con cóc hết sức trịnh trọng nói: “Lão đại, huynh đã từng suy nghĩ kỹ chưa, vì sao bên cây hòe và cái giếng kia có thể đi vào bên trong vùng không gian của huynh, hơn nữa còn giữ được sự sống, không bị sức mạnh không gian của huynh bài xích?”

Dịch Phong suy nghĩ một lát, đột nhiên ánh sáng lóe lên, ánh mắt hắn sáng lên.

Dường như hắn đã hiểu ý của con cóc.

Thời khắc nguy cấp, con cóc không quanh co lòng vòng, mà trực tiếp thẳng thắn.

“Nếu như ta không đoán sai, vào thời điểm huynh lấy được vùng không gian đó cây hòe và cái giếng kia đều nhận huynh làm chủ nhân đúng không?” Con cóc lên tiếng hỏi.

Vừa rồi trong lúc suy nghĩ, Dịch Phong cũng nghĩ đến một điểm này.

“Chính xác là như thế.”

Nhưng Dịch Phong vừa nghĩ lại đã kịp phản ứng con cóc muốn làm cái gì.

Hắn lập tức từ chối nói: “Không được, các ngươi là huynh đệ của Dịch Phong ta!”

Giờ khắc này.

Người áo đen và con ốc sên cũng lấy lại tinh thần.

Xem ra muốn đi vào trong thức hải của Dịch Phong, nhất định phải ký kết khế ước chủ tớ với hắn.

“Lão đại, đã đến lúc này rồi, nếu như huynh còn từ chối, vậy thì mọi người đều cùng phải chết.” Con ốc sên nặng nề nói.

“Ừm, chỉ cần huynh đệ chúng ta ở bên nhau, mặt ngoài là quan hệ như thế nào cũng không quan trọng.” Con cóc phụ họa nói.

“Không được, huynh đệ chúng ta vốn dĩ là đối đãi ngang bằng, cùng sống cùng chết, ta không thể để cho các ngươi thành tôi tớ của ta!” Dịch Phong kiên quyết từ chối.

Người áo đen chống đỡ vòng bảo vệ của kết giới, hắn ta sắp không chống đỡ nổi nữa.

Người áo đen khàn giọng nói: “Lão đại, bây giờ không phải thời điểm suy nghĩ cái gì tôi tớ mà không tôi tới, mấy người huynh đệ chúng ta có thể giữ được mạng mới có sau này, huynh không nên do dự!”

Dịch Phong nhìn toàn thân người áo đen run rẩy, nhìn thấy con cóc và con ốc sên miễn cưỡng dấy lên tinh thần, sau khi trong lòng giãy dụa cực độ một hồi, hắn đành phải đỏ mắt gật đầu đồng ý.

Chính xác.

Giống như người áo đen nói giờ khắc này quan trọng nhất chính là giữ được tính mạng của huynh đệ mấy người.