Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2360 - Giết trong chốc lát




Tam đại trưởng lão bọn họ đánh đến, vậy mà không có chút sức mạnh nào để chống lại.

Nhưng giờ phút này nghe được tiếng nói của Dịch Phong, biểu cảm của nhị trưởng lão cứng lại.

Còn muốn thả hắn quay trở về báo tin?

Cho dù hắn ta công nhận bốn người này rất cường đại, nhưng mà không khỏi cũng quá tự đại rồi.

Cho rằng bản thân mình còn có thể chống lại được toàn bộ Hoang Điện sao?

Nhưng mà bất luận nói như thế nào, bây giờ không cần phải chết là thật, sau khi một mạch nuốt mấy viên đan dược, triệu tập năng lượng và khí lực toàn thân, nhị trưởng lão lập tức quay người chạy trối chết.

Mà huynh đệ bốn người chỉ mỉm cười nhìn thân ảnh nhị trưởng lão đi xa.

Tiếp đó, bốn huynh đệ nhìn nhau, biến mất tại chỗ…

Nhị trưởng lão của Hoang Điện vừa chạy trốn vừa uống đan dược, cuối cùng, kiến trúc Hoang Điện cũng xuất hiện ở đáy mắt của hắn ta.

Lúc này, tâm tình của hắn ta vô cùng phức tạp.

Lúc trước có ngược đãi có ủy khuất, có vui sướng sống sót sau tai nạn, cũng có sợ hãi vì sắp phải gánh chịu lửa giận của tông chủ.

Đủ loại tâm tình phức tạp tập trung, nhị trưởng lão giảm dần tốc độ trốn chạy.

Hắn ta điều chỉnh tốt tâm thái, bình tĩnh suy nghĩ thật tốt, rồi mới thấp thỏm đi vào Hoang Điện.

Vốn dĩ nhị trưởng lão định đảo loạn tóc của mình, xé áo bào đen của bản thân mình nát hơn một chút, nhưng cảm nhận được thương thế nghiêm trọng của bản thân, hắn ta không còn làm tiếp những hành động dư thừa này nữa.

Dù sao, tông chủ cường đại, liếc mắt một chút là có thể nhìn ra được thương thế của hắn ta, cái này không làm giả được.

Tiếp đó, nhị trưởng lão dùng tốc độ cực nhanh xông đến chỗ sâu nhất của Hoang Điện, hắn ta đi đến phía trước bảo tọa kia, quỳ rạp trên mặt đất đối với đạo hư ảnh bóng đen.

Lúc này, trong điện cộng thêm nhị trưởng lão, tổng cộng có sáu vị trưởng lão.

Bóng đen lóe ra ánh mắt đỏ ngầu, hắn ra sáng rực nhìn nhị trưởng lão thân chịu trọng thương vô cùng chật vật.

Không đợi bóng đen lên tiếng hỏi, nhị trưởng lão đã chủ động lên tiếng, âm thanh run rẩy, bờ môi run run.

“Bẩm báo tông chủ… Thực lực của bốn người kia đúng thật vượt qua dự liệu của chúng ta, ngũ trưởng lão và bát trưởng lão còn có hơn trăm đệ tử, đều bị bọn chúng nhẹ nhàng giết chết.”

“Thuộc hạ may mắn thoát được khỏi ma chưởng, đặc biệt bẩm báo với tông chủ việc này. Tu vi của thuộc hạ thấp kém, cô phụ phó thác của tông chủ, mong rằng tông chủ thứ tội!”

Nhị trưởng lão nói đến tình cảm dạt dào, ngôn từ khẩn thiết.

Hắn ta cũng không nói là buốn huynh đệ kia buông tha cho hắn ta, như thế sẽ lộ ra hắn ta quá mức vô dụng.

Vì thế, nhị trưởng lão chỉ có thể nói bản thân mình may mắn đào thoát, để phòng tông chủ giận lây sang bản thân mình.

Bóng đen từ trước cho đến bây giờ đều không có gợn sóng đã nhẹ nhàng run rẩy.

Ánh sáng lạnh trong đôi mắt màu đỏ tươi của hắn ta càng hừng hực hơn, tâm tình của hắn ta vẫn là có chút ba động.

Tiếp đó, thân ảnh bóng đen hư vô mờ mịt kia vang lên âm thanh quỷ dị, truyền vào trong đầu sáu vị trưởng lão, uy nghiêm mà kỳ quái.

“Xem ra, còn phải để ta tự mình đi một chuyến rồi!”

Nhị trưởng lão quỳ rạp trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, lạnh run.

Thanh âm của bóng đen lại lần nữa vang lên.

“Bốn người này có thể biểu hiện ra thực lực như vậy, cũng coi như đủ tư cách được coi là thôi diễn ra biến số, có thể khiến ta nghiêm túc mấy phần, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.”

Năm vị trưởng lão còn lại câm như hến.

Đầu tiên bọn họ biểu thị đồng tình với những gì nhị trưởng lão gặp phải.

Đồng thời cũng cảm thấy tu vi của tông chủ quá cao thâm khó lường.

Ba vị trưởng lão cùng đi cũng đều không thể tiêu diệt được đối phương, còn bị đánh cho chật vật đến không chịu nổi, hao binh tổn tướng như thế.

Điều này nói rõ bốn người huynh đệ kia không phải người mà những trưởng lão như bọn họ có thể đối kháng.

Vì thế, bọn họ cũng không tự đứng ra đề cử bản thân đi đánh giết bốn tên cuồng đồ kia, tất cả đều im lặng không tiếng động.

Việc này cũng đúng là chỉ có đích thân tông chủ xuất thủ mới có thể giải quyết, bọn họ đều vô cùng chờ mong có thể tận mắt chứng kiến tông chủ xuất thủ.

Trong lòng Vu Thiên run mạnh.

Hắn ta không ngờ được bốn người huynh đệ này lại mạnh mẽ như thế, giết đến thánh điện, còn đánh chết hai tên trưởng lão Hoang Điện và hơn trăm đệ tử.

Hắn ta tự hào tu vi mình rất cao, nhưng đến nhị trưởng lão cũng đều là bộ dáng này, tu vi tam trưởng lão là hắn ta còn không bằng nhị trưởng lão.

Rõ ràng, ngày đấy bốn huynh đệ này không để hắn ta vào mắt, đó là chuyện đương nhiên.

Vu Thiên mơ hồ có chút lo lắng.

Dù sao hắn ta cũng là người dẫn đầu đi tàn sát thành Ôn Tửu.

Nhưng cũng may tông chủ đồng ý trực tiếp xuất thủ, có lẽ bốn người này cũng không tạo ra nổi sóng gió gì!