Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 234: Căn bản không phải ta




“Hử?”

Vu Võ Thiên đang đối phó với mọi người nghe được, nhếch miệng cười, quay sang nói: “Để ta gia nhập Thiên Kiếm môn cũng được thôi, nhưng Tuyết Nhi nàng cần phải làm người phụ nữ của ta trước mới được.”

“Ngươi!”

Bành Tuyết Nhi tức giận, nàng không ngờ Vu Võ Kiệt lại nhanh đắc ý cao ngạo đến như vậy.

Nhưng nàng cũng chỉ có thể chịu đựng, tiếp tục mỉm cười và nói với Vu Võ Kiệt: “Vậy chỉ cần ngươi có bản lĩnh, ta làm người phụ nữ của người không phải là không thể.”

“Được, được, được, ta gia nhập Thiên Kiếm Môn của nàng, sau đó nàng cũng phải thể hiện một số bản lĩnh đấy nhé.”

Vu Võ Kiệt cười tươi nói.

Hắn đã mất hết cái dáng vẻ khiêm tốn trước mặt Bành Tuyết Nhi, giọng điệu đầy diễu cợt, ẩn ý thâm sâu.

“Tiểu nữ Thư Cầm Họa, chào Vu công tử.” Lúc này ngay cả Thư Cầm Họa cũng phải đi qua phía Vu Võ Kiệt nhẹ giọng nói: “Nếu có thời gian, có thể cùng Vu công tử đây soạn nhạc được chứ?”

“Ha ha, được thôi.”

Vu Võ Kiệt cười ngạo mạn, thiên tài đệ nhất Ninh Sa thì sao chứ, trước mặt hắn còn phải lễ phép, cẩn thận.

Cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.

Đỉnh của đỉnh.

Ta Vu Võ Kiệt, cuối cùng cũng có ngày hôm nay, sau này dù đi đến nơi đâu đều sẽ được tôn thờ.

“Đồ đệ, ngươi qua đây.”

Lúc này Giang Vũ đang ở trên Cầm Đài, nói về phía Vu Võ Kiệt.

“Dạ sư phụ.”

Vu Võ Kiệt háo hức bước tới, kính cẩn đứng cạnh Giang Vũ.

“Đồ nhi, ngươi nói cho ta biết, bản nhạc vẫn trong tay ngươi chứ?”

“Dạ, tất nhiên rồi.”

Vu Võ Kiệt nhanh chóng lấy bản nhạc ra đưa cho Giang Võ một cách cung kính.

“Chà chà, quả nhiên đúng là thần khúc.”

Giang Vũ nhìn khúc phổ trong tay, đột nhiên cười thành tiếng, cúi đầu hỏi Vu Võ Kiệt.

“Đồ Nhi, ta hỏi ngươi, khúc phổ này là do ngươi viết sao?”

“Bẩm sư phụ, đây là thứ mà đồ nhi đã mất nhiều đêm cố gắng viết ra.” Vu Võ Kiệt cúi đầu vào nói.

“Tốt, tốt, tốt, quả nhiên là đồ đệ tốt của ta, không chỉ sáng tác ra một thần khúc như này, nghe nói Thiên Môn là do ngươi phá vỡ phải không?” Giang Võ hỏi.

“Đúng vậy sư phụ, hai cánh cổng Thiên Môn là do ta mở.” Vu Võ Kiệt tự hào nói: “Dù sao cũng là đệ tử của người, không thể làm người xấu hổ được.”

“Quả nhiên là đồ đệ của ta.”

Giang Võ cười lớn, vẫy vẫy Vu Võ Kiệt nói: “Nào qua đây, qua đây, lại gần sư phụ một chút, ngươi sẽ được thừa hưởng gia nghiệp của ta.”

Vu Võ Kiệt phấn khích, bước tới gần Giang Võ vài bước, vẻ mặt tràn đầy ham mê.

“Đến đây, ta sẽ trao gia nghiệp cho ngươi.”

Giang Võ từ từ đặt lòng bàn tay lên đầu Vu Võ Kiệt, đôi mắt hắn chợt nheo lại.

Tuy nhiên, ngay khi mọi người ghen tị mà dõi theo Vu Võ Kiệt nhận truyền thừa của Võ Thánh, biến cố đột nhiên xảy ra.

“A!”

Vu Võ Kiệt hét lên một tiếng thảm thiết.

Đồng thời, toàn bộ khuôn mặt hắn trở nên biến dạng, rõ ràng hắn ta đã phải chịu đựng sự đau đớn tột cùng.

“Đây là…?”

“Đây không phải là truyền thừa, mà là đoạt xá!”

Trong đám đông, lập tức có người nhìn ra được manh mối và hét lớn.

“Cái gì?”

“Vậy mà lại là đoạt xá ư?”

Mọi người trợn to mắt, đồng thời trong lòng cũng nhận ra, toàn bộ khu mộ Giang Vũ này chỉ là một trò lừa đảo.

Nỗi sợ trào dâng trong lòng mọi người.

May mắn thay, ta không phải người thừa kế, nếu không, bây giờ chính ta là người bị đoạt xá rồi.

Sự thay đổi quá nhanh khiến ai cũng bất ngờ.

“Thánh Nữ, mau rời khỏi nơi này, Giang Vũ này quỷ quyệt như vậy, có lẽ còn có những nguy hiểm tiềm ẩn khác.” Trường Kiếm Không vội vàng nói.

“Ừ!”

Bành Tiên Nhi gật đầu và chuẩn bị rời đi với Trường Kiếm Không.

Đệ Ngũ Trường Không và những cao thủ khác cũng chuẩn bị rời đi.

Về phần Vu Võ Kiệt bây giờ, không có ai còn tâm trạng quan tâm đến hắn nữa.

Điều mà mọi người không ngờ tới là Giang Vũ đột nhiên vung tay, xung quanh khu mộ xuất hiện kết giới vô hình, chặn bước chân của mọi người.

“Ha ha ha.”

“Nếu đã đến đây rồi, tại sao lại muốn rời đi?”

Giang Vũ nhìn Vu Võ Kiệt chế nhạo: “Trò chơi này ta đã sắp xếp vạn năm mới có được như ngày hôm nay, mà ta đang cần một vài thứ tẩm bổ của khi đoạt xá phá Đế, đúng lúc các ngươi lại trở thành những thứ tẩm bổ đó trên con đường đột phá thành Đế của ta!”

Giọng nói vừa dứt, lòng bàn tay duỗi ra, hướng về phía một vị trưởng lão ở Thiên Kiếm Môn.

“A!”

Hắn hét lên một tiếng bi thảm, trực tiếp bị hút vào trong tay Giang Vũ, sau đó dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, trưởng lão già đi với tốc độ nhanh chóng rồi trở thành một cái xác khô bị ném xuống đất.

“Cái gì?”

Nhìn thấy cảnh này, da đầu mọi người đều tê dại, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi sâu sắc.

Một Võ Tôn.

Lại có thể bị hút thành xác khô ngay lập tức như vậy.

Đôi mắt của Bành Tiên Nhi càng đỏ ngầu hơn, nàng trừng mắt nhìn trưởng lão bị hại, nhưng bất lực.

“Mặc dù sức mạnh của Võ Tôn yếu, nhưng có thể giúp ta duy trì thêm một lúc nữa, đừng lo, rất nhanh sẽ đến lượt các ngươi thôi.”

Giang Vũ cười lạnh, nhìn lướt qua người của mấy Võ Tôn có mặt ở đây.

Đột nhiên Võ Tôn cảm thấy lạnh sống lưng, đổ mồ hôi lạnh.