Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2311 - Chấp niệm 2




Hắn còn nhớ, người thanh niên áo đen lập chí muốn hưởng thụ muôn hồng nghìn tía ở nhân gian.

Còn có, một lượng bạc tâm tâm niệm niệm kia…

Tương lai gặp nhau, nhất định có thể nghe được rất nhiều câu chuyện thú vị nói khoác vui cười.

Bây giờ đủ loại ký ức vô cùng khắc sâu, nhất là tình nghĩa huynh đệ trân quý, đã sớm vượt xa tất cả, khiến cho Dịch Phong khó mà dứt bỏ, đây cũng là động lực duy nhất hắn kiên trì cho đến bây giờ.

Đáng tiếc.

Trải qua một năm tiêu hao, cả người hắn gần như khó mà động đậy, chỉ có thể dựa vào kiếm ý vô thượng mờ mịt quanh người, ngăn cản loạn lưu vô tận từ trước mắt đến.

Đoạn đường này đi lên vô cùng khó khăn, đối với cơ thể và tinh thần của hắn đều là tra tấn cực lớn, nếu như đổi lại là tu sĩ tầm thường, ở trong khu vực hư không này thế giới tồn lưu chưa đến mấy giây, sợ rằng cũng sẽ hóa thành bột mịn!

Kiên trì cho đến bây giờ, Dịch Phong đã sớm vượt qua cực hạn, có lẽ sau một khắc, hắn cũng sẽ hồn phi phách tán.

Nhưng có lẽ là trời không tuyệt đường của con người.

Đúng vào thời điểm sắp sửa dầu hết đèn tắt, Dịch Phong đã sớm đến gần trong tầm mắt thần thức mơ hồ, đúng là hiện lên một chút ánh sáng nhỏ bé, kiếm ý cũng cảm giác trong không gian hình như có tồn tại vết nứt!

Vậy thì rất có khả năng, vùng hư không này có chỗ sơ hở!

Cho dù không có cách nào hoàn toàn vững tin, đây cũng có khả năng chính là con đường sống duy nhất.

Lúc này Dịch Phong đã không còn hình dáng con người, cũng không quan tâm suy nghĩ được gì nhiều nữa, hắn lập tức đập nồi dìm thuyền, ép khô ý niệm cuối cùng, dùng hết toàn lực điều khiển kiếm ý quanh người bảo vệ, đánh về phía điểm yếu kia!

Kiếm ý kinh thiên ngưng thành một chuôi thần binh, đánh về phía điểm yếu kia.

Cuối cùng, thế giới hư không này bị xé mở!

Một khắc sau.

Hư không loạn lưu bốn phía đều bị vết nứt kia hấp thu vào, trước mắt tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, Dịch Phong theo kiếm ý cùng với loạn lưu, cũng một đầu chìm vào trong vết nứt không rõ kia, hoàn toàn mất đi ý thức…

Không biết qua bao lâu.

Trong tầm mắt mờ tối của Dịch Phong, hình như lóe lên ánh sáng mỏng manh, hắn theo bản năng muốn mở mắt, lại cảm giác hình như mí mắt có nặng ngàn cân, có thế nào cũng không ngẩng lên được.

Toàn thân cũng vô cùng suy yếu, hoàn toàn không có một chút tri giác nào.

Vùng vẫy mấy lần, ngón tay vẫn như trước đến đầu ngón tay cũng khó mà động đậy.

Loại cảm giác vô cùng suy yếu kia, hình như tới từ sâu trong linh hồn hắn, khiến cho thân thể của hắn mệt mỏi đến cực điểm, đến chuyện cơ bản nhất là mở mắt cũng khó như lên trời.

Mãi đến khi âm thanh loáng thoáng từ phía xa truyền đến, mới khiến cho ý thức của Dịch Phong bộc phát rõ ràng.

“Nhân chi sơ, tính bản thiện…”

Từ âm thanh non nớt đọc ra câu nhập môn, giống như là suối trong cuồn cuộn chấn động, gột rửa tâm thần không chịu nổi mỏi mệt của Dịch Phong, cũng khiến cho hắn vững tin bản thân mình còn sống.

Bất tri bất giác, cả người Dịch Phong cũng bắt đầu tỏa ra nhiệt độ mỏng manh.

Thuận theo mặt trời lên cao, không khí thay đổi trở nên ấm áp, cuối cùng Dịch Phong cũng có một chút khí lực, mí mắt nặng nề có thể chậm rãi nâng lên.

Lờ mờ trong tầm mắt.

Xà nhà trên đỉnh đầu rất bình thường, chẳng qua chỉ là vật liệu gỗ bình thường, nhưng không có một chút tro bụi nào, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Ngơ ngác nhìn mấy giây, Dịch Phong bắt đầu cố gắng giãy dụa quay đầu.

Tầm mắt từng bước trở nên rõ ràng lên, cuối cùng hắn cũng thấy rõ bàn ghế và bày biện bốn phía. Cho dù có chút lạ lẫm, bố trí đơn giản lịch sự tao nhã như vậy, lại khiến cho ấn tượng của hắn vô cùng tốt, trong không khí nhàn nhạt mùi thơm mát, cũng khiến cho hắn cảm thấy có loại yên tâm không nói nên lời.

Giờ khắc này.

Cuối cùng hắn cũng hiểu, hóa ra bản thân mình lại ở trong một gian phòng lạ lẫm.

Căn phòng này chỉnh tề đơn giản, lại không mất đi sự lịch sự tao nhã.

Chắc hẳn, chủ nhân của căn phòng này là một người rất thích sạch sẽ.

Đúng vào lúc hắn cố gắng giãy dụa, muốn thử đựng dậy nhìn một chút.

Một đạo bóng hình váy trắng xinh đẹp chậm rãi bước vào cửa phòng.

Người tới là một nữ tử, da trắng nõn nà mặt như hoa đào, đẹp đến không có gì sánh được, bên trong dung mạo ôn nhu, lộ ra ý cười kinh hỉ tự nhiên, phảng phất giống ánh nắng ngoài cửa sổ vậy, tinh khiết ấm áp.

“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi.”

Lời nói ôn nhu, như châu rơi ngọc bàn.

Mới thấy một chút, Dịch Phong đã vô cùng kinh ngạc.

Nữ tử kia bước chân đến gần, đứng yên ở bên cạnh giường mềm trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, trên người phiêu tán ra mùi thơm nhẹ nhàn nhạt, khiến tâm thần người ta cảm thấy thoải mái.

Tuy ngôn từ và dáng vẻ đều rất bình dị thân thiết, nhưng dung mạo tuyệt mỹ cùng khí độ xuất trần, cũng là khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác khoảng cách không dám đến gần, hoàn toàn khiến Dịch Phong ngây người.