Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2307 - Lần sau nhất định 2




“Bản đại gia đi tìm mấy muội tử vui vẻ một chút!”

“Các ngươi chậm rãi uống, lần sau lại tụ họp!”

Nghe thấy tiếng cười trên không, trên mặt Dịch Phong cũng lộ ra ý cười nhạt.

Huynh đệ này, vẫn là dạng phóng khoáng ngông nghênh kia, cho dù biết rõ khả năng hai bên sắp từ biệt, cũng không có một chút cẩu huyết đưa tiễn như người thế tục.

Bèo nước gặp nhau trở thành tri kỉ.

Năm đó chẳng qua gặp mặt một lần, sau đó lại cùng trải qua nhiều năm mưa gió tôi luyện, khiến cho hai bên trở thành người bạn cùng chung hoạn nạn, duyên phận này thật sự không có lời nào để miêu tả.

Vui cười biệt ly khoảng trùng phùng.

Thay đổi rất nhanh, thời điểm công thành danh toại, hai bên còn có thể không thay đổi sơ tâm, tiêu sái xin từ biệt, mỗi người theo đuổi suy nghĩ trong lòng, chuyện vui sướng nhất cuộc đời, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Lần này từ biệt, phảng phất như đã xảy ra vài lần, khiến cho người ta quen thuộc lại cảm khái, hình như chuyện cũ vẫn như trước còn rõ mồn một trước mắt.

Tất cả đều giống như năm đó.

Dịch Phong mỉm cười cảm khái, biết rõ phần tình huynh đệ này trải qua vài lần khảo nghiệm, cho dù tương lai thời gian thiên nam địa bắc thấm thoắt, trùng phùng vẫn có thể sảng khoái uống rượu như trước.

Theo một chén rượu cuối cùng vào bụng.

Hình như con cóc vẫn còn có chút chưa thỏa mãn, híp mắt mỉm cười nhìn chăm chú.

“Dịch đại ca, rượu hoa đào này uống ngon thật.”

“Lần sau chúng ta uống rượu, chuẩn bị thêm mấy trăm vò, nhất định phải uống không say không nghỉ!”

Nghe thấy lời này, ý cười của Dịch Phong càng đậm.

“Được, lần sau nhất định!”

Thật ra hắn so với bất kỳ ai khác đều hiểu rõ, rượu hoa đào cũng không phải rượu ngon thuần hương như thế nào, những huynh đệ này đều yêu quý loại rượu hoa đào, thật ra uống không phải rượu, mà là tình huynh đệ.

Con cóc giống như cái bụng không đáy, nhìn có vẻ đều là hết ăn lại nằm, cho dù có chuyển rỗng mấy tòa tửu lâu, cũng không đủ cho nó uống, đáng tiếc rượu hoa đào này thật sự quá rẻ, ở loại đế đô tấc đất tấc vàng này, thật sự khá khó tìm.

Vì thế mỗi lần uống rượu con cóc đều cực kỳ khống chế, mỗi lần uống một vò, thoáng cái đã hết rồi.

Chẳng qua nó là muốn cùng huynh đệ chia sẻ rượu ngon mà thôi.

Ngoài miệng con cóc không nói, thật ra trong lòng Dịch Phong đều hiểu rõ, đáng tiếc thuận theo tông môn được mở rộng, đều có rất nhiều chuyện thế tục quấn thân, bụng gia hỏa này lại thật sự quá lớn, Dịch Phong dặn dò người đi mua mấy lần rượu hoa đào, nhưng cũng không thể khiến cho nó uống thật thoải mái.

Nếu có lần sau.

Nhất định phải chuẩn bị cẩn thận mười ngày nửa tháng, cho dù chuyển rỗng toàn bộ rượu hoa đào của Liệt Hỏa Quốc, cũng phải để cho huynh đệ này uống say một lần.

Trước mắt bóng đêm dần sâu, rượu trong chén đã không còn.

Chính là thời điểm yên lặng từ biệt tốt nhất.

Dịch Phong chậm rãi đứng dậy, đi ra bên ngoài hoa viên.

Đúng vào thời điểm sắp sửa bước ra khỏi đại môn, sau lưng lại vang lên giọng nói của con cóc!

“Dịch đại ca, bảo trọng!”

“Đệ nhất định sẽ bảo vệ thật tốt Tân Kiếm Tông chúng ta, đợi huynh trở về không say không nghỉ!”

Nghe tiếng, Dịch Phong dứng bước nhìn lại.

Chỉ thấy con cóc híp mắt mỉm cười phất tay, nước mắt cũng là theo khóe mắt rơi xuống, đường đường nhị hộ pháp của Tân Kiếm Tông, sự tồn tại khiến vô số tông môn nghe tiếng đã sợ mất mật, lúc này nhìn có vẻ đúng là có chút không biết cố gắng.

Con ốc sên cũng không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, yên lặng đứng ở bên cạnh con cóc, nước mắt như châu ngọc rơi xuống thành dòng.

Thế nhân đều nói yêu thú đáng sợ.

Nhưng Dịch Phong từng thấy qua lòng người, so với yêu thú còn đáng sợ nhiều hơn gấp trăm lần.

Hai yêu này, thật ra rất khó làm được tiêu sái giống như người thanh niên áo đen, lúc này trong mắt tràn ngập vẻ biệt ly không nỡ thuần phác nhất, loại tình bạn chân thành tha thiết này, cho dù đi khắp biển người mênh mông, cũng khó may mắn gặp được.

Khoảnh khắc này, Dịch Phong cũng không khỏi ánh mắt mơ hồ.

Hắn yên lặng ghi khắc phần tình nghĩa thâm tình thắm thiết này ở trong lòng, cũng mỉm cười vẫy tay tạm biệt, tuy biết rõ là ủy mị, không tiêu sái bằng người thanh niên áo đen, nhưng trong lòng lại cảm thấy có dòng nước ấm áp chảy xuôi, có loại vui vẻ không nói nên lời.

“Đại Bạch, Nhị Bàn.”

“Bảo trọng!”

Sau một câu đó.

Dịch Phong không kinh đông nhiều người, không để lại một chút nào, dứt khoát quay đầu điểm nhẹ dưới chân, phi độn lên bầu trời đêm hướng về phương bắc đi xa…

Dịch Phong một đường phi độn về phía bắc.

Cả ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đến bí cảnh Bắc Hàn.

Thiên địa một mảnh mênh mông, chỉ có màu tuyết trắng vô tận.

Theo tin tức thám thính được, Dịch Phong tìm đến đông phủ sâu, bước vào bên trong đó giống như đặt mình vào hầm băng vạn năm, khiến cho hắn cảm thấy cả người lạnh thấu xương, nếu không phải dùng linh lực thâm hậu chống lạnh, người thường tuyệt đối không có khả năng đi vào trong đó.