Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2260 - Hỏi tội 2




“Tông chủ, ngài có chỗ không biết, môn chủ của Kim Đao Môn kia tu vi cao thâm khó lường, nghe nói đã đến Thái Sơ Cảnh đại viên mãn, sợ rằng ngài không phải địch thủ!”

“Lời này rất đúng, mong rằng tông chủ suy nghĩ kỹ, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có!”

“Xin tông chủ thỉnh tội với Kim Đao Môn, để tránh gây ra tai họa tày đình!”

Hìn thấy mấy lão giả run giọng quỳ xuống, rõ ràng là bị Kim Đao Môn dọa cho sợ mất mật.

Dịch Phong cũng không trách tội bọn họ nhát gan, cũng có thể hiểu được khó khăn của những lão giả này quanh năm lăn lộn ở tầng dưới cùng, hắn chỉ chậm rãi lên tiếng, ban ra mệnh lệnh của tông chủ.

“Ừm, lập tức toàn tông kiểm kê nhân thủ, đi đến Kim Đao Môn.”

Các trưởng lão nghe xong vui mừng, lộ ra trạng thái vui sướng.

“Hô…”

“Tông chủ anh minh! Không được đắc tội Kim Đao Môn, nhất định cần phải lập tức đến thỉnh tội…”

Nói được nửa câu, mấy người cũng là bất ngờ sững sờ, dường như phát hiện ra được chuyện gì không bình thường.

“Kiểm kê nhân thủ toàn tông?”

“Tông chủ ngài đây là?”

Dịch Phong cũng không để ý đến mấy trưởng lão nhát gan này, trực tiếp đi về phía ngoài cửa điện.

Vận chuyển linh lực, cao giọng thông báo toàn tông!

“Đệ tử Tân Kiếm Tông nghe lệnh!”

“Lập tức tập hợp trước cửa đại điện, theo bổn tông chủ xuất phát, tiêu diệt Kim Đao Môn!”

Thuận theo tiếng nói cao giọng vang vọng, trên dưới toàn bộ Tân Kiếm Tông đều bị chấn kinh, trên mặt mọi người toát ra đủ loại thần tình khác nhau, có người nhiệt huyết kích động, có người mặt xám như tro, cũng có người kêu trời kêu đất…

Mấy trưởng lão lần lượt đuổi theo ra đến bên ngoài cửa điện, cũng bị hù dọa cho quỳ xuống mặt đất, miệng lẩm bẩm.

“Tiêu rồi, tiêu rồi…”

Rõ ràng theo bọn họ nghĩ, Kim Đao môn là nhân vật không thể chiến thắng, cho dù Dịch Phong có một chiêu còn giấu, từng thắng được đại sư huynh Kim Đao Môn, thì cũng tuyệt đối không thể chiến thắng được môn chủ Kim Đao Môn.

Loại cách làm triệu tập toàn tông xuất kích này, không khác nào tự chịu diệt vong.

Từ đầu đến cuối Dịch Phong không để ý đến đủ loại lời nói tiêu cực, chỉ yên lặng đứng chờ ở trước cửa đại điện, trong lòng hắn hiểu rất rõ, trước mắt Tân Kiếm Tông phần nhiều là bộ hạ cũ của Đãng Kiếm Tông, cũng không đáng để hoàn toàn tín nhiệm, nhất thời khó làm được đến bước thay đổi thay xương đổi thịt, hắn muốn mượn lần này xuất thủ, khảo thí lựa chọn ra môn nhân chân chính của Tân Kiếm Tông!

Sự thật cũng không để cho Dịch Phong thất vọng.

Cho dù gần nửa đệ tử đều có ánh mắt nhát gan, nhưng vẫn như trước có không ít đệ tử mới đến cả người tràn ngập ý chí chiến đấu.

Những đệ tử mới tới này, chính là đối tượng có giá trị trọng điểm bồi dưỡng, nói bọn họ ngốc ngếch liều lĩnh cũng được, không biết sâu cạn cũng được, phần ý chí chiến đấu không sợ cái gì kia, mới là bản tâm của người tu đạo, bị người khác ức hiếp đến không có chút nào huyết tính như thế, cho dù may mắn tu vi đột phá, cũng sẽ có tâm ma ngăn cản, đã được định trước khó mà thành công.

Liếc mắt nhìn khắp toàn trường.

Trong lòng Dịch Phong đã hiểu rõ, lập tức đứng tại chỗ đưa ra mệnh lệnh cuối cùng.

“Chuyến đi đến Kim Đao Môn lần này, có ý nghĩa trọng đại đối với hoàn cảnh sống yên phận của bản tông, đương nhiên cũng vô cùng hung hiểm, hoàn toàn dựa vào tự nguyện. Nếu như có người tình nguyện cố thủ bản tông, cũng sẽ không có cái gì quở trách.”

“Người tình nguyện xuất chiến, đi lên phía trước một bước!”

Tiếng trầm giọng khuếch tán, trước cửa đại điện có không ít gần nửa thân ảnh kiên định bước lên phía trước, không có chút nào do dự, sau khi chờ đợi một lúc, lại có thêm một phần ba người bước ra.

Những người còn lại thì đưa mắt nhìn nhau, yên lặng đứng yên tại chỗ.

Đơn giản lướt nhìn một lượt, đệ tử có giá trị bồi dưỡng khoảng chừng ba bốn mươi người, số lượng này đã khiến cho Dịch Phong rất vui mừng, cũng lười chờ đợi thêm nữa, càng không để ý đến mấy trưởng lão vừa lên tiếng đã là thỉnh tội kia.

Tiếp đó Dịch Phong vung tay áo dài lên, rất nhiều đệ tử theo sát phía sau!

Hai canh giờ sau.

Phía nam Thiên Đãng Sơn, dưới chân núi viện lạc vây quanh điêu lầu san sát.

Nhìn từ phía xa rất có khí phái sơn trang, đó chính là Kim Đao Môn.

Đại đệ tử Lư Phùng Xuân dẫn theo mọi người trở về, lúc này đang quỳ xuống đất ở trong đại điện bẩm báo.

“Khởi bẩm sư tôn.”

“Đệ tử xấu hổ, bại ở trong tay tông chủ Tân Kiếm Tông kia, làm nhục uy danh của sư môn, xin sư tôn giáng tội!”

Lời này vừa mói nói ra, toàn bộ đại điện đã một mảnh xôn xao.

Các trưởng lão châu đầu nghị luận, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Đến lão giả ngồi ở vị trí chủ vị, cũng hơi ngước mắt lên, nụ cười trên mặt bất ngờ cứng đờ.

“Cái gì?”

“Phùng Xuân, thế mà ngươi lại không địch lại được một tông chủ tông môn thất phẩm? Uổng cho kỳ vọng ta ký thác đối với ngươi, còn muốn giao phó tương lai Kim Đao Môn cho ngươi, bây giờ xem ra, là lão phu lầm rồi!”