“Về phần điều hành tài nguyên của bản bộ chúng ta, tất cả cũng đều bình thường, cho dù có một vị đại nhân khác cũng đã ở phân bộ đi vào thần nguyên mộng cảnh, bảo khố tài nguyên của chúng ta cũng vẫn đủ để tiêu phí như trước.”
Nghe thấy lời này, quản lý mới khẽ gật đầu.
Hắn theo thường lệ đốt một điếu thuốc, nhấp nhẹ ba cái, chậm rãi phun ra nuốt vào sương khói, trên mặt lộ ra một chút biểu cảm yên tâm thoải mái, đồng thời cũng không quên chưởng quỹ ở sau lưng, thuận tay ném một điếu ra, khiến cho chưởng quỹ vô cùng kích động.
Đúng vào thời khắc hai người tâm tình vui vẻ.
Đột nhiên.
Một đạo lưu quang từ trong nhẫn đựng vật của Dịch Phong bắn ra, xuyên thấu qua cánh cửa gỗ đen chạm trổ, bắn ra khỏi nhã gian xa hoa, hóa thành thân hình đứng ở trước mặt hai người.
Người xuất hiện cả mặt thâm trầm, khuôn mặt nam tử trung niên nhìn có vẻ bình thường, nhưng đôi mắt hiện ra thần sắc lãnh đạm, tóc mai hơi rủ xuống hai bên tóc xám, râu như rồng tiêu sái cao quý, nhìn một chút đã khiến người khác cảm thấy cam thâm khó lường.
Nhìn thấy người đến, quản lý kinh ngạc đến mở to đôi mắt, điếu thuốc trong tay cũng rơi xuống đất.
Quản lý vội vã ôm quyền, tràn ngập cung kính!
“Đại nhân, đã lâu không gặp!”
“Không ngờ được, ngài cũng đi ra!”
Chưởng quỹ sau lưng càng là sợ hãi, khom lưng ôm quyền đến nói cũng không dám lên tiếng!
Thấy dáng vẻ hai người chấn kinh như vậy, nam tử trung niên vẫn như trước mặt không biểu cảm, hình như đã sớm thành thói quen, chỉ nhàn nhạt gật đầu lên tiếng.
“Ừm.”
“Chủ nhân đã dần chìm sâu vào mộng cảnh, gần đây trong lúc rảnh rỗi, ta cũng không có gì làm,vì vậy đi ra ngoài xem một chút.”
Nghe thấy lời này, trong đáy mắt quản lý lộ ra ánh sáng phấn chấn, đồng thời cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rất có ánh mắt dâng lên một điếu thuốc đã được đốt sẵn, lại từ trong tay áo lục tìm một hộp thuốc hai tay dâng lên.
Nam tử trung niên nhàn nhạt chẹp miệng một cái, nhận lấy hộp thuốc kia, thuận miệng lên tiếng.
“Các ngươi cố gắng phụng dưỡng chủ nhân thật tốt.”
Vừa dứt lời, người kia đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, quản lý và chưởng quỹ cũng khó mà biết được tung tích, chỉ là cả mặt lộ ra vẻ kích động, trong đáy mắt hiện ra ánh sáng hi vọng khó nói nên lời.
Chỉ mấy giây sau đó.
Ở tinh cầu xa xôi cách nhau vô số năm ánh sáng, vị nam tử trung niên kia lại xuất hiện lần nữa.
Hắn chắp tay chậm rãi bước đi ở bên bờ biển, bước chân đâu vào đấy, thần sắc lãnh đạm đôi mắt hơi rủ xuống, cử chỉ dáng vẻ nhìn có vẻ vô cùng căn nhã, hình như đã có sự trầm ổn vượt ra ngoài tuổi tác.
Bước đi đã lâu, cuối cùng hắn dừng bước ở bên bờ biển.
Nhìn nam tử nàm ở bên bãi biển, hắn hờ hững lên tiếng.
“Thời cơ đã chín muồi.”
“Bây giờ hình như hậu bối cũng xuất hiện vào người kế tục, miễn cưỡng có giá trị bồi dưỡng.”
Nam tử đang nằm nghe tiếng mở mắt, khuôn mặt nhìn có vẻ có chút xấu xí, mấp mô giống như chiến trường, ngoại trừ đôi mắt to rất có ánh sáng, trên khuôn mặt lớn gần như không có chỗ nào bình thường.
Nam tử ngước mắt đánh giá người trung niên, trên mặt lộ ra một chút thần tình bất đắc dĩ.
“A…”
“Ngươi đúng thật là biết chọn thời điểm, ta vất vả lắm mới ăn đến lửng dạ, không thể ngủ thu hồi giác ngộ tiêu thực một chút sao?”
Nghe xong, tóc mai của nam tử râu rồng trung niên lắc nhẹ theo gió, đôi mắt hơi trợn lên.
“Cái miệng quái rộng của ngươi, ăn no lúc nào?”
“Đại chiến đã đến, tất cả mọi người đang bận rộn, ngươi lại ở đây tranh thủ rảnh rỗi, cũng không cảm thấy xấu hổ sao? Tiếp theo đây không lâu, chủ nhân lúc nào cũng có thể tỉnh lại, ta nhất định lúc nào cũng phải ở bên người để nghe phân phó.”
“Nếu như không phải như vậy, ta còn cách đường xa đến tìm ngươi thế này làm gì?”
Nghe thấy lời này, nam tử mặt lớn bất đắc dĩ ngồi dậy, cả mặt đều là thần tình phiền muộn.
“Được được được.”
“Ta đi, ta đi còn không được sao! Ai kêu đây đều là vì chủ nhân chứ.”
Ngoài miệng thì nói một vài lời phàn nàn, nhưng hành động của nam tử lại cực kỳ nhanh nhẹn, rõ ràng không đồng nhất với suy nghĩ trong lòng, đứng dậy không có chút do dự nào, nhún người nhảy một cái về phía biển lớn, thân hình hóa thành tàn ảnh biến mất, không nhìn thấy một chút tung tích nào…
Hãn Tinh.
Thân là tử tinh của tinh hệ Vân Tinh, từ khi mặt trời biến mất Hắc Ma xâm chiếm đến nay, là một trong ít những tinh cầu vẫn còn tồn tại cho đến bây giờ.
Toàn bộ tinh cầu rộng lớn bao la cuồn cuộn, tài nguyên cực kỳ phong phú, cho dù những tinh cầu khác vạn linh tàn lụi, tu sĩ Hãn Tinh vẫn như trước có thể dựa vào linh thảo tiên bảo đời đời tích trữ, miễn cưỡng duy trì chi phí tu luyện như ngày trước.
Bởi vì, ẩn thế đại tộc và Tiên Môn hiển hách không phải chịu đả kích hủy diệt như các tinh cầu khác, đối mặt với Hắc Ma xâm lấn, cũng vẫn còn sức mạnh đối chiến, cục diện giằng co đã hơn một tháng.