Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2241 - Thiên tai 2




Nhưng khi đến nơi phát ra khí tức, Ngụy Đông Hải cũng là ngây ngốc đứng ở trên không trung.

Thành nhỏ ở trên mặt đất lúc này bị tàn sát trắng trợn, vốn dĩ người tu chân đã thiếu thốn linh lực, căn bản không có chút sức nào chống cự, chỉ có thể liều mạng chạy trốn kêu rên.

Chủ nhân của các loại khí tức cường đại kia, cũng giống như không phải tiên hiền loài người, mà là từng đạo bóng đen không rõ lai lịch, lúc này hóa thành đao phủ tàn sát thành trì!

Những bóng đen kia tu vi vô cùng cao thâm, cả người tản ra sát ý lạnh lùng như băng sương, toàn quá trình không có một chút nương tay nào, chớp mắt đã khiến cho tòa thành nhỏ máu chảy thành sông!

Nhìn thấy loại tình cảnh này, Ngụy Đông Hải tức giận đến cả người phát run!

“Hỗn xược! Hỗn xược!”

Bây giờ thế đạo đã cực kỳ gian khổ, thế mà lại vẫn xuất hiện một nhóm gia hỏa bỏ đá xuống giếng, ỷ vào Nhân tộc yếu đuối trắng trợn tàn sát.

Loại cách làm lấy mạnh hiếp yếu này, quả thực vô cùng hèn hạ!

Khoảnh khắc này, lửa giận của Ngụy Đông Hải cuồn cuộn như sông biển, cũng không quan tâm đến tu vi của mình thụt lùi, đúng là lấy bảo kiếm trân tàng ra, ôm lấy ý tử chiến giết lên phía trước!

Ngụy Đông Hải tìm mặt trời nhiều năm không có kết quả, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn vạn linh chết đi, đây là do năng lực hắn có hạn, trong lòng đã sớm áy náy, hôm nay lại tận mắt nhìn thấy thảm cảnh như vậy, cũng là vạn không thể nhịn!

Cho dù những bóng đen kia có khí tức đáng sợ, bây giờ hắn khó mà đối đầu, nhưng liều một lần đến chết, cũng tuyệt đối không thể đứng nhìn đồng tộc bị tàn sát!

Ngụy Đông Hải ôm lấy ý tử chiến bay vào trong thành, một kiếm đối mặt với bóng đen ở trước mắt.

Không hề ngờ được.

Chỉ một kiếm chém ra, sự tồn tại có khí tức cường đại kia, đúng là bị chém đứt ngang tại chỗ!

“Răng rắc!”

Tiếng vang lanh lảnh khiến Ngụy Đông Hải choáng váng, cũng chấn cho những bóng đen xung quanh ngoái nhìn.

Ngụy Đông Hải cả mặt kinh nghi, tuyệt đối không ngờ được tu vi của hắn thụt lùi, lại vẫn có thể có kiếm ý giống như này, ngay cả loại bóng đen cường đại đó cũng có thể một đòn giết chết.

Hắn ngơ ngác đứng nhìn trường kiếm trong tay, lúc này mới nhớ đến cái gì, trong mắt bắn ra sợ hãi lẫn vui mừng.

“Kiếm này…”

“Kiếm này ngày đó Dịch huynh đệ tặng, thế mà lại lợi hại như thế!”

Đột nhiên phát hiện trường kiếm trong tay uy lực hơn xa nhận thức ngày trước, Ngụy Đông Hải vô cùng vui mừng, ý chí chiến đấu trong lòng phóng lớn, cầm kiếm xông vào bóng đen.

Nhất thời, chỉ thấy kiếm mang lấp lóe, đúng là đã chiếu sáng bốn phía lờ mờ lên gấp mấy lần, những nơi kiếm mang đi qua, đều là chém đứt tay chân.

Thuận theo hành động vung trường kiếm, Ngụy Đông Hải càng giết càng là tăng lên lòng tin, một người tiêu diệt được đám người bóng đen này!

Một lúc trôi qua.

Các tu sĩ may mắn sống sót liên tục cảm ơn, Ngụy Đông Hải cũng mạnh mẽ trút được ngột ngạt trong lòng cảm thấy thoải mái!

Nhưng khi nhìn lên bầu trời lại thấy bóng đen khắp nơi, khí tức đáng sợ còn sót lại kia, vẫn như trước khiến trong lòng hắn sợ hãi, hành động cô dũng vừa rồi cũng lui lại, một trận hoảng sợ yên lặng đột kích.

Nếu như mình không có loại thần kiếm này, e rằng lúc này đã chết!

Lần này may mắn đắc thắng, hoàn toàn dựa vào thần binh sắc bén!

Sau khi thanh tỉnh, đủ loại nghi hoặc dần dần xông lên dầu, khiến cho Ngụy Đông Hải cảm thấy bối rối khó hiểu, đến lời cảm ơn của các tu sĩ ở xung quanh cũng không để ý đáp lại.

Những bóng đen đó thật sự quá mạnh, so với thời kỳ toàn thịnh của hắn còn mạnh hơn không ít.

May mắn ở đây lúc này chỉ có mấy người, nếu như đến thêm mấy người nữa, cho dù trong tay hắn có thần binh, chỉ sợ cũng không có quá nhiều linh lực chống đỡ đối địch!

Bây giờ thiên tai hoành hành, vạn linh tàn lụi, tại sao lại bất ngờ xuất hiện sự tồn tại mạnh như thế?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn thay đổi trở nên nghiêm trọng.

“Việc này thật sự quá kỳ quặc…”

“Bây giờ ở Vân Tinh, sợ rằng chỉ có mấy người có khả năng ứng đối với bọn chúng, vạn nhất còn có đồng đảng, nhất định là đại họa của Vân Tinh! Nhất định phải nhanh chóng thông báo việc này cho các vị đạo hữu mới được!”

Đủ loại kinh nghi cộng lại, Ngụy Đông Hải không dám tiếp tục ở lâu, vội vàng bay về trốn về phía thôn xóm ẩn cư!

Không lâu sau.

Ngụy Đông Hải trở về sơn thôn, đã thấy các vị đạo hữu lâm vào khổ chiến, thậm chí có người chết ngay tại chỗ!

May mà, sư huynh Túy Vô Nhai cũng có thần kiếm ở bên người, nên mới gian nan giành được phần thắng.

Một nhóm lão giả tiêu hao rất nhiều ngồi xuống đất, điều tức đã lâu sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Cổ Thánh Lạc Hồng Phi nhìn các đạo hữu bị thương ở xung quanh, lập tức trầm giọng khẳng định.

“Các vị đạo hữu.”