Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2231 - Chư thần bỉ ngạn 3




Tinh thần quyền ảnh cũng khó mà làm ngơ được sự va chạm của đao mang, cuối cùng uy thế yếu dần, lại vẫn như trước có không ít dư ba tàn vận dâng trào lao đến, trùng kích cho Chung Thanh nhanh chóng lùi lại liên tục.

Lập tức một quyền đáng sợ mà hắn vất vả lắm mới có thể hóa giải được, bản thân cũng đã tiêu hao rất nhiều, trên người có thêm vài chỗ thương thế lớn nhỏ, bắt đầu mở lớn miệng thở hổn hển!

Còn chưa đợi Chung Thanh buông lỏng một chút, lại thấy một đạo quyền ảnh bao trùm đất trời lao đến!

Giờ khắc này, Chung Thanh nhìn đến đôi mắt mở to!

Bây giờ thực lực của hắn còn chưa đạt đến đỉnh phong, tự nhận khó mà đón được tinh thần cự quyền, cho dù tiếp đây có dốc hết toàn lực, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều!

Thời điểm vô cùng nguy cấp.

Đột nhiên!

Một đạo quyền ảnh từ phía sau lưng Chung Thanh đánh ra, trực tiếp lao thẳng về phía quyền ảnh kia!

So ánh ra, khoảng cách hai đạo quyền ảnh cực lớn.

Quyển ảnh mới xuất hiện chẳng qua có độ bình thường, tán phát ra ánh sáng giống như hạt gạo le lói, bên trong quyền ảnh có thể lờ mờ thấy được năm ngón tay khô lâu, nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt, căn bản là không có cách nào chống đối lại tinh thần cực quyền kia, phảng phất như hai quyền đụng vào sẽ lập tức tan thành tro bụi.

Nhưng chỉ trong chớp mắt tiếp theo.

Quyền ảnh song đao vừa mới va chạm, đột nhiên tinh thần cự ảnh lại tan thành mây khói, đủ loại khí tức sót lại, cũng giống như chó nhà có tang tán loạn chạy trốn, bất ngờ lao thẳng về phía bóng đen phía sau bình chướng!

Sau một chiêu đó, không có một âm thanh nào.

Chỉ có năm ngón bạch cốt kia, tao nhã thu lại phía sau lưng Chung Thanh, phát ra âm thanh thanh thúy.

Ánh mắt Chung Thanh liếc nhìn bàn tay kia, vội vã kích động quay đầu.

Lúc này mới nhìn thấy, một bộ khô lâu thấp bé đang đứng sừng sững khoanh hai tay, trên mặt có ý cười nhạt, cũng không biết đã đứng ở đây bao lâu, nhưng Chung Thanh lại không phát giác ra được chút nào.

Đã xa cách nhiều năm.

Vị này vẫn tiêu sái như vậy, xuất thủ bá khí vô địch, đôi giày ngắn cùng với quần bó, mị lực không giảm chút nào, phối hợp với nụ cười thản nhãn, thể hiện rõ ràng khí độ lãng tử không bị trói buộc không sót chút nào.

Gặp lại vị này, trong mắt Chung Thanh nổi lên thần sắc mừng rỡ kích động, giọng nói cũng có chút phát run.

“Tại sao ngài lại đến đây?”

Nhìn thấy ánh mắt kích động của Chung Thanh, Lâu Bản Vĩ cười nhạt một tiếng.

“Trong lúc rảnh rỗi, cho nên mới đến xem thử một chút.”

Nghe thấy lời nói tùy ý, Chung Thanh nhu thuận đứng yên một bên, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ.

“Đa tạ ngài ra tay giúp đỡ.”

“Nếu như không phải ngài đến đây, cho dù ta có chém vào đó mấy năm, e rằng đến bức bình phong này cũng không đánh vào được, thật sự xấu hổ, có lỗi với sự dạy bảo của sư tôn…”

Nghe xong, Lâu Bản Vĩ đánh giá Chung Thanh hiện tại.

Dáng người thanh niên trở nê cao lớn, một đầu tóc vàng hòa hợp với khí tức phi phàm, đã có mấy phần dáng vẻ năm đó, khiến cho hắn nhìn đế khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Không đợi Chung Thanh nói xong, Lâu Bản Vĩ đang chậm rãi khoát tay lên tiếng cắt ngang.

“Đại công tử, không cần tự trách như vậy.”

“Chim ưng con còn chưa trưởng thành, nhất thời không địch lại được gà rừng thì có gì áy náy đáng nói? Nếu như người khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh, những tên rác rưởi này tính là cái gì!”

Chung Thanh nghe vậy mới gật đầu lên tiếng, sắc mặt đã chuyển biến tốt hơn không ít.

Tiếp đó, Lâu Bản Vĩ nhìn về phía bình chướng ánh sáng lờ mờ ở phía xa, liếc mắt đã nhìn thấu cảnh tượng ở sâu trong hỗn độn, cả mặt khinh thường cảm khái lên tiếng.

“Năm đó, các ngươi bất đắc dĩ thần cách không có chí đường lui, bị bọn họ chiếm được lợi, vạn nhất luyện hóa thần cách của người, mới miễn cưỡng trở thành Thần Vị bình thường, đám gia hỏa này cũng quá phế vật.”

“Chỉ chút bản lĩnh này, bọn họ cũng không cảm thấy tự xưng là Thần mà không biết xấu hổ, sáng tạo ra cái gọi là chư thần bỉ ngạn, còn làm ra bình chướng như thế, ý đồ phong tỏa thần cách.”

“Rõ ràng chính là rác rưởi, núp trong bóng tối không dám hiện thế, bản lĩnh tự dát vàng trên mặt mình cũng đúng là thuận tay lợi hại!”

“Thần? Bọn họ cũng xứng?”

“Hừ…”

Sau khi cười lạnh, Lâu Bản Vĩ tiện tay một quyền đã đánh vỡ cấm chế ở trước mắt.

Chung Thanh chém vào rất lâu cũng không chút nào lay động được bình chướng, ở trước mặt Lâu Bản Vĩ, lại mỏng manh giống như một tờ giấy mỏng, nhẹ nhàng vừa đụng vào đã biến thành hư vô.

“Rào!”

Thuận theo bình chướng tiêu tán, thế giới ẩn nấp trong bóng tối cũng hiển lộ ra chân dung.

Lâu Bản Vĩ lập tức dẫn theo Chung Thanh cất bước vào trong đó, trong chớp mắt đã bước vào đất trời ẩn nấp ở trong đó.

Hai người bay qua rừng rậm vạn dặm, chỉ cảm thấy vùng đất này có linh lực vô cùng dồi dào, tùy ý cũng có thể thấy được linh thảo, tiên dược, đến cỏ dại tùy ý sinh trưởng ở khắp nơi đồi cũng có cấp bậc đáng sợ, nhưng căn bản không có người nào để ý.