Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2222 - Rượu hoa đào




Nghe xong lời này, Dịch Phong mỉm cười lắc đầu.

Chuyện cho đến bây giờ, một lượng bạc kia quan trọng sao?

Quan trọng, có lẽ cũng không quan trọng.

Nếu như không phải duyên phận một lượng bạc, hắn và người vừa đến không hẳn còn có thể ngồi cùng bàn cộng ẩm, nhưng nếu như thật sự muốn bàn luận, dựa vào địa vị và tài nguyên bây giờ của hắn, chỉ một lượng bạc nho nhỏ, bản thân nó đã bé nhỏ đến không đáng kể.

Dịch Phong cũng không nhận đề tài này, đánh giá dáng vẻ tinh thần phấn chấn của đối phương, thuận miệng trả lời một câu.

“Nhìn ngươi lần này, so với hai lần trước thật sự tốt hơn rất nhiều.”

“Ta còn nhớ, lúc trước chúng ta gặp nhau, trên người ngươi đều có thương thế.”

Nghe xong, người thanh niên áo đen chặt chén rượu xuống, sang sảng cười lớn.

“Ha ha ha…”

“Đoạn thời gian trước, ta đúng là có chút ít phiền toái, đều đã được giải quyết rồi!”

Dịch Phong khẽ gật đầu, hơi có chút tò mò.

“Phiền toái gì?”

Có lẽ là do say rượu quấy phá, cũng có thể là bầu không khí vô cùng tốt, đột nhiên trong mắt người thanh niên áo đen lộ ra ánh sáng, lời nói trở nên nhiều hơn, bắt đầu sinh động như nói về huy hoàng đã qua.

“A…”

“Nhắc đến cái đó cũng không tính là chuyện lớn gì, đơn giản chỉ là năm ngoái, bản đại gia thấy thánh nữ Ly Hoa Cung kia rất có tư sắc, vì thế trói bắt đi nhảy múa, thưởng thức mấy ngày, tiếp đó Ly Hoa Cung lại bám dai như đỉa, đến Nguyệt Ngọc Cung cũng dùng, khiến cho bản đại gia xử lý mấy tháng mới xong.”

“Còn có chính là, mấy gia hỏa không có mắt, ảnh hưởng đến bản đại gia uống rượu, bị ta xử lý một hồi, thuận tay cũng chém chết mấy gia hỏa ngứa mắt đó, kết quả bị thập đại môn phái liên hợp truy sát…”

“Tóm lại đều là phiền toái nhỏ, đều đã được bản đại gia giải quyết rồi!”

Nhìn dáng vẻ kể lại tiêu sái kia, Dịch Phong có chút dở khóc dở cười.

Con hàng này cũng là nhân tài, thế mà lại gây họa ngang dọc như thế, bất luận là Ly Hoa Cung, hay là thập đại chính đạo, đều không phải hạng người bình thường, hắn ta có thể phách lối như vậy cho đến bây giờ, đúng là có chút bản lĩnh.

Có điều, lần gây họa này không nhỏ, hình như truy cứu nguyên nhân cũng không quá đáng.

Dịch Phong không kìm được mỉm cười nhìn chăm chú lên tiếng hỏi.

“Ngươi gây ra nhiều phiền phức như vậy, có đáng không?”

Vừa mới dứt lời, người thanh niên áo đen lập tức đập bàn lên tiếng!

“Đáng, tuyệt đối đáng!”

“Huynh đệ ngươi không biết, kiếp này bản đại gia có hai sở thích lớn, một cái là muội tử, một cái là rượu ngon, mỹ nhân và rượu chính là toàn bộ theo đuổi của ta, nếu như không có hai thứ này, cuộc đời cũng quá vô vị rồi!”

“Chỉ cần bản đại gia sống thoải mái, đừng nói là chọc vào Ly Hoa Cung gì đó, cho dù chọc vào lão tử Thiên Vương, ta cũng không cảm thấy thua thiệt!”

“Người sống một đời, vui vẻ là được rồi, trời đất bao la, lão tử lớn nhất!”

Nói đến lúc hưng phấn, người thanh niên áo đen bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Dáng vẻ tiêu sái kia, có loại cảm giác thoải mái không nói nên lời.

Người sống một đời, vui vẻ là được rồi.

Lời nói này, Dịch Phong cũng có chút hơi kích động.

Hoàn toàn đúng là như thế, theo đuổi của mỗi người khác nhau, nếu như có thể giữ vững bản tâm, có lẽ bản thân mình sẽ có đại đạo tu chân của riêng bản thân, thế gian ngây thơ theo đuổi cái gọi là đại đạo, nhưng có bao nhiêu người có thể thanh tỉnh như vậy chứ?

Người lão hữu này, đúng thật là người kỳ lạ.

Sau khi Dịch Phong cảm khái, cũng bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, trong lòng có loại thoải mái tự do không diễn tả được.

Chỉ là, khi hắn nghĩ đến tác phong tùy ý làm bậy của con hàng này, chung quy vẫn cảm thấy sợ rằng tương lai đối phương sẽ gây ra họa lớn, nên nhàn nhạt lên tiếng khuyên giải.

“Ngươi thích rượu ngon mỹ nhân, chuyện này cũng không có gì đáng trách.”

“Có điều, đều là tiêu sái làm việc như vậy, cũng không phải vấn đề. Nhưng mà tất cả mọi thứ trên thế gian đều có bảng giá, ngươi không ngại lấy lợi ích ra để trao đổi, như thế một là có được vui vẻ, cũng tránh được rất nhiều phiền toái, chẳng phải rất đẹp sao?”

Vừa mới dứt lời, người thanh niên áo đen cả mặt cảm kích.

“Huynh đệ, có rất ít người thật tình nói chuyện với ta như vậy, ngươi đúng thật là một huynh đệ tốt!”

Một khắc sau, cũng là lộ ra vẻ mặt khó xử.

“Đáng tiếc…”

“Ta là một tên côn đồ, nhiều năm qua đã quen với cuộc sống phiêu bạt giang hồ, từ trước đến giờ có tiền là tiêu, chỉ cầu sảng khoái.”

Nói tóm lại chính là một câu, không có tiền.

Đột nhiên Dịch Phong cảm thấy cũng là một đạo lý, đúng là không phản bác được.

Hóa ra con hàng này một tên giang hồ côn đồ, cả một đời tiêu sái đã quen, khó trách đến lấy ra một lượng bạc tiền thưởng cũng đều tốn sức.

Dịch Phong giật mình gật đầu, đành phải thay đổi một cách nói khác.

“Điều này cũng đúng.”