Liếc mắt nhìn, Dịch Phong đã nhận ra người này.
Đây chính là người thanh niên mặt dày mày dặn đã từng đối ẩm lúc trước.
Có điều, hôm nay khuôn mặt của người này có chút tái nhợt, phía trước người cắm một mũi tên màu vàng, hình như bị thương không nhẹ. Dường như mỗi lần gặp gỡ, trên người con hàng này đều có thương thế, còn là lần sau nghiêm trọng hơn lần trước.
Không đợi Dịch Phong lên tiếng, hắn đã cười lên tiếng trước.
“Ta dừng nghỉ một chút rồi đi, dừng nghỉ một chút rồi đi.”
Lời nói là như thế, hắn cũng đúng là không tiếp tục nói thêm một lời.
Nhưng mà, cặp mắt kia vẫn không khỏi ngắm nhìn về phía trong phòng của Dịch Phong, giống như là đang tìm thứ gì. Xem ra thương thế không nhẹ, nhưng cũng vẫn không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.
Dịch Phong nhìn một chút cũng vững chắc tâm lý.
Hắn cũng không nói một lời dư thừa, trở vào trong nhà lấy một bình rượu, đặt ở bàn đá trog viện.
Thời khắc chuẩn bị lên đường.
Dịch Phong mới nhớ đến quyết tâm âm thầm lúc trước, thuận miệng lên tiếng.
“Một bình rượu hoa đào, tiền rượu ba lượng ba.”
Sau một câu đó, thì vội vàng từ biệt.
Dịch Phong còn muố đi khiêu chiến thiên kiêu mạnh hơn, hôm nay người áo đen thương thế cũng không nhẹ, đã được định trước không thể nào cùng nâng ly như lần trước, bất ngờ trùng phùng khiến người khác thích thú, không ngờ được vẫn là để lại một chút tiếc nuối.
Giang hồ chính là như vậy, cuộc đời cũng là như thế, chuyện không như ý đều là tám chín phần mười, cũng không biết lần sau còn có thể trùng phùng hay không, có cơ hội cùng uống sảng khoái một trận hay không.
Sau khi từ biệt.
Dịch Phong đi về phía Linh Châu Thiên Kiếm Tông, khiêu chiến thủ tịch đệ tử Lạc Vân Xuyên, vẫn như trước thế như chẻ tre, những nơi kiếm mang đi qua không ai cản nổi, kiếm đạo của hắn đã đại thành, được định trước lại sắp vang danh thiên hạ.
Đợi đến khi hắn quay trở về lần nữa, đã là hoàng hôn ngày hôm sau.
Trời chiều chiếu vào tiểu viện, vẫn là vẻ yên tĩnh bình thản kia.
Ngoại trừ trong sân để lại môt chút vết máu, chứng minh tên gia hỏa mặt dày mày dạn kia từng tới, tất cả mọi thứ đều không có bất kỳ thay đổi nào.
Đợi đến khi Dịch Phong bước vào trong viện, mới phát giác trên bàn đá có để lại một tờ giây, phía trên dùng bạn vụn đè ép, mới không bị gió thổi đi.
Dịch Phong nhặt tờ giấy lên, nét chữ được viết bằng máu đã sớm bị gió hong khô, biến thành màu đỏ thẫm.
“Gần đây tình hình kinh tế của bản đại gia căng thẳng, chỉ có hai lượng ba bạc, thiếu ngươi một lượng bạc, lần sau có cơ hội uống rượu thì trả nốt!”
Đọc lời nói thẳng thắn kia, Dịch Phong cười nhạt một tiếng.
Con hàng này cũng là người thích sĩ diện, không dự định mặt dày, mặc dù có chút giật gấu vá vai, nhưng cũng nói lời giữ lời, thật sự trả tiền rượu.
Lần sau trả nốt…
Lời nói thú vị, Dịch Phong ước lượng một chút bạc vụn trong tay, sau đó chậm rãi bỏ vào trong tay áo, tiện tay vứt mảnh giấy đi, mặc cho mảng giấy thuận theo gió bay đi.
Ngoái nhìn về phía cửa sân vắng vẻ, ánh mắt thuận theo mảnh giấy xuyên qua hoa đào nở rộ, trong đáy mắt Dịch Phong hiện lên một tia chờ mong.
Vốn dĩ hắn cho rằng, không lâu sau có thể gặp lại người áo đen.
Ai ngờ được lần từ biệt này, chính là rất lâu.
Xuân đi thu tới, đông qua xuân đến.
Chớp mắt đã là thời gian một năm.
Dường như Dịch Phong đã hoàn toàn đắm chìm ở trong cuộc đời hoàn toàn mới, phảng phất như sống lại một đời, kiếp này là bạch y Kiếm Thần, bất luận là người hay là cảm ngộ, đều đã hòa làm một thể.
Thời gian một năm ngắn ngủi này, Dịch Phong không ngừng trưởng thành, say mê ở trong việc truy tìm kiếm đạo mạnh hơn, gần như đã đánh đến châu phủ ở xung quanh, không còn địch thủ nào đáng nói.
Hắn đã hoàn toàn xứng đáng là hậu bối đứng đầu Nam Ly Quốc, thanh danh giống như mặt trời ban trưa.
Chỉ cần là tu sĩ, nhất định sẽ biết đại danh của Dịch Phong, đến đưa trẻ chơi đùa trên phố, cũng đều có thể thuận miệng nói ra bài thơ tán thưởng gần đây.
“Kiếm khí ngang dọc ba vạn dặm, một kiếm quang lạnh thập cửu châu!”
Ở trước mặt thanh danh và tu vi này, toàn bộ tu sĩ của Nam Ly Quốc đều kính sợ lễ phép đối với Dịch Phong, có không ít cao tầng tông môn, đều đối đãi với Dịch Phong giống như ngang hàng.
Cùng chug một mục đích, Dịch Phong được mỗi tông môn liên hợp đề cử, đại biểu Nam Ly Quốc tham gia tuyển chọn Tuyết Nguyệt Thánh Địa, không hề ngoài dự liệu, rất nhanh hắn đã là thánh tử Tuyết Nguyệt Thánh Địa.
Nhất thời, danh tiếng Dịch Phong không ai bằng, địa vị và thanh danh đều đạt đến đỉnh cao, bất luận tài nguyên tu luyện gì, đối với hắn mà nói đều là dễ như trở bàn tay, trên dưới Nam Ly Quốc đã quyết định, nâng cao lực lượng trăm tông toàn quốc, nhất định phải giúp cho Dịch Phong một bước lên mây!
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết khó, dệt hoa trên gấm thì dễ.