“Đời này có thể có được một phần mười phong thái của đại sư huynh, ta đã thỏa mãn rồi!”
“Một phần mười? Ngươi cũng dám nghĩ đó!”
“Đúng rồi! Nếu như ta có thể có được một phần vạn của sư huynh, có khổ luyện thêm trăm năm ngàn năm nữa cũng đều cam tâm tình nguyện!”
…
Nghe thấy từng lời tán thưởng lấy lòng ở sau lưng, trong lòng Dịch Phong vui vẻ không nói nên lời.
Chắp tay được vạn người kính ngưỡng, nhấc tay có thể đụng vào nhật nguyệt tinh thần.
Cuộc đời hoàn mỹ trong giấc mơ, nên là như thế này mới đúng.
Đây, mới thật sự là tu sĩ!
Nào giống như, nửa đời trước từ khi xuyên qua đây đã ngậm không biết bao nhiêu trái đắng, vất vả lắm mới đi theo hệ thống cố gắng mấy năm, lúc cho rằng bản thân có thể trở thành người tu tiên, ai ngờ được cuối cùng vẫn là chẳng lên nên được trò trống gì, đến không ăn cơm cũng không làm được, ngày nào cũng ngủ như chết, tu tiên cái gì chứ!
Trò chơi này, thật sự quá tốt rồi.
Cuối cùng, Dịch Phong cũng trải nghiệm được cảm giác thoải mái của thiên chi kiêu tử, đúng thật có thể nói là giải mộng. Nhất thời trong lòng vô cùng cảm khái, dần dần đắm chìm trong mỹ diệu cuộc đời này…
Chớp mắt đã qua nửa năm.
Trong Linh Lung Các một mảnh bận rộn.
Ở cửa ra vào của nhã gian hoa mỹ tầng bảy.
Sau khi nha hoàn thanh tú bưng nước rửa mặt tiên lộ đi ra khỏi cửa, tiếp đó một người khác hai tay bưng đan dược tiến vào bên trong, cả quá trình vô cùng an tĩnh, chưa bao giờ có người nào dám lên tiếng.
Mãi đến khi nha hoàn đút đan dược đi ra lần nữa, cảnh cửa gỗ đen sơn đỏ chạm trổ chậm rãi được đóng lại.
Quản lý ngồi trên xe lăn mới dám thở phào một tiếng, ngoái nhìn truyền âm lên tiếng hỏi.
“Nửa năm này đến nay, đại nhân có từng thức tỉnh không?”
Sau lưng, chưởng quỹ vội vã hành lễ truyền âm.
“Khởi bẩm quản lý.”
“Nửa năm nay, đại nhân chỉ từng thức tỉnh một lần, thuận miệng hỏi mấy câu nghe ngóng tình hình của Linh Lung Các chúng ta, sau đó lại lần nữa đi vào thần nguyên mộng cảnh.”
“Về phần ngày thường, cơ thể đại nhân đều do chúng ta dốc lòng chăm sóc, chưa bao giờ có bất kỳ sai lầm nào, xin quản lý hãy yên tâm!”
“Ừm, ta đã biết.”
“Nửa năm nay, tài nguyên trong bảo khố chúng ta tiêu hao bao nhiêu?”
Chưởng quỹ vội vã lấy sổ sách ra, tỉ mỉ xem xét lời truyền âm trả lời.
“Bẩm quản lý.”
“Đủ loại toài nguyên trong bảo khố của chúng ta, tiêu hao chưa đến một phần ngàn, bên cạnh đó còn có tài nguyên của các phân bộ không bị mất, tuyệt đối đủ để chống đỡ đại nhân hoàn toàn cảm ngộ thần nguyên mộng cảnh!”
Nghe xong lời này, cuối cùng quản lý mới vừa ý gật đầu.
Tất cả đều đang tiến hành theo kế hoạch, tài nguyên đúng là hoàn toàn đủ để chống đỡ đến khi đại nhân thức tỉnh, cho dù đợi đến sông cạn đá mòn cũng không có vấn đề gì lớn!
Điều bây giờ có thể làm, ngoại trừ chờ đợi vị kia đến đây, chính là yên lặng chờ hai vị này lần lượt thức tỉnh.
Vừa nghĩ đến mọi chuyện đã sẵn sàng, trong đáy mắt quản lý đã hiện lên vẻ chờ mong, lại lần nữa tiện tay ném ra một điếu thuốc, khiến cho chưởng quỹ vô cùng vui mừng.
Vào lúc bọn họ đang cung kính chờ đợi trong nhã gian.
Lúc này Dịch Phong đã tiếp nối lưu giữ trò chơi kí ức, hoàn toàn đắm chìm ở trong cuộc đời mới, căn bản không biết thế giới bên ngoài đã xảy ra cái gì.
Hắn chỉ cảm thấy trò chơi này càng ngày càng trở nên chân thực, trước sau đã qua hơn nửa năm, cảm giác hoàn toàn nắm chắc thời gian, một lần nữa khiến cho Dịch Phong khó phân biệt được thật giả.
Ở trong trò chơi.
Dịch Phong thân là thiên chi kiêu tử, tốc độ tiến triển khác hẳn với người thường, vốn dĩ môn phái đã không có cách nào cung cấp đủ tài nguyên cho hắn, hắn chỉ có thể tham gia cuộc thi tông môn, khuất nhục tuấn kiệt mỗi phương để cho bản thân trở thành người đứng đầu cuộc thi.
Vì thế, thanh danh của hắn càng lúc càng lớn, được nhiều cao tầng tông môn nhìn trúng, trở thành người đứng đầu Thanh Châu đương đại.
Đúng lúc gặp phải khu vực Thanh Châu xuất hiện Huyết Ma chín đầu, bách tính bị hại nặng nề, Dịch Phong không thể không dẫn theo mọi người đi tiêu diệt Huyết Ma, một lần hành động toàn thắng thu hoạch lớn, danh chấn trong vòng ngàn dặm!
Đúng vào thời điểm vô số tu sĩ ngưỡng mộ thanh danh bái phỏng Dịch Phong, hắn lại yên lặng rời đi, khiến cho vô số nữ tu tiếc nuối rơi lệ, được nhóm văn nhân truyền nhau viết thành một đoạn giai thoại.
Không lâu sau, khu vực Thanh Châu khắp nơi có ca dao truyền xướng.
“Áo trắng phi kiếm tới, trừ ma trong lúc nói cười. Xong chuyện phủi áo đi, ẩn sâu công cùng tên.”
Thuận theo bài ca dao lan truyền rộng rãi, bất luận là bách tính thế tục, hay là tu sĩ nam nữ tông môn, đều vô cùng sùng kính đối với Dịch Phong, coi đó là hình mẫu trong cuộc sống của bọn họ.
Nhất thời giới tu hành Thanh Châu nổi gió đại hưng, danh tiếng bạch y thiên kiêu càng lớn hơn.