“Về phần năm sao khen ngợi, ta nhất định sẽ cho!”
Nghe xong, chưởng quỹ và tiểu nhị nghe thấy liên tục gật đầu!
“Khách quan yên tâm, đây là điều đương nhiên!”
Nghe nói như thế, Dịch Phong mới đi theo hai người đi vào nhã gian.
Rất nhanh, trong Linh Lung Các bắt đầu bận rộn công việc, trong lầu trang nhã hoa mỹ điêu khắc tuyệt đẹp cao lãnh ngày trước, đúng là bất ngờ bay ra từng mùi hương thịt rượu, khiến cho không ít người qua đường chảy nước miếng dừng bước ngước nhìn.
Đoán người vây ở phía ngoài.
Một nam tử đẩy xe lăn vững vàng xuất hiện, lão giả đi cùng ở bên cạnh cả mặt tràn đầy vết tích của năm tháng, sau khi quan sát thật kỹ Linh Lung Các này một chút, thì âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
Vân Yêu Yên đứng yên bên cạnh hai người, môi đỏ hơi nhếch lên, trong đôi mắt đẹp lộ ra ý cười vui mừng.
“Rốt cuộc chủ nhân cũng đến rồi…”
Vân Yêu Yêu vừa dứt lời, hộ vệ đẩy xe lăn đã âm thầm lui ra.
Trên xe lăn, người trung niên ngồi ở đó cả mặt cảm khái.
“Hao hết trăm phương ngàn kế, cuối cùng cũng chờ được chủ nhân, những năm nay kinh lý của ta cũng xem như không có phí công làm, tất cả cố gắng đều đáng giá.”
Vừa mới dứt lời, lão giả đi đầu đã thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm.
“Hô…”
“Lưu quản lý nói không sai, lần này thật sự có chút gian nan.”
“Thúc động mộng cảnh thần nguyên cũng không dễ dàng, cho dù là ta cũng tiêu hao rất nhiều, thiếu chút nữa chết già ở đây, dứt khoát một lần cuối cùng cũng là đại công cáo thành, cũng may chủ nhân đi vào trong đó, nếu không cho dù ép khô ta, cũng không cách nào thúc động được lần thứ hai.”
Lúc này lão giả đã là cả mặt mệt mỏi, vốn dĩ khuôn mặt đã giăng đầy nếp nhăn, cộng thêm dấu tích qua năm tháng, đã khe rãnh ngang dọc giống như cây khô, rõ ràng đúng là tiêu hao rất nhiều.
Nhìn dáng vẻ già nua kia, Vân Yêu Yêu và quản lý sùng kính hành lễ.
“Hòe lão vất vả rồi.”
“Nếu không phải Hòe lão ra tay, kế hoạch tuyệt đối không thể nào thuận lợi như vậy!”
Lão giả nghe xong gật đầu, hơi khoát tay ra hiệu.
“Bây giờ mấy người bọn họ đều bận rộn ở các giới, trên người ta cũng có trách nhiệm, thúc động thần nguyên mộng cảnh chính là việc nằm trong phận sự của lão phu, không cần nhiều lời.”
“Chỉ cần có thể đưa chủ nhân trở về, cho dù chúng ta dùng hết tất cả mọi giá cũng tuyệt đối không hai lời.”
Lời này khiến cho hai người tán thành gật đầu.
“Hòe lão nói rất có lý, tất cả đều là việc nằm trong phận sự của chúng ta.”
Sau khi cảm khái, quản lý rất có tầm mắt đưa một cành hoa lên, thuận tiện châm lửa cho Hòe lão, sau khi chậm rãi hít vào hơi, thì cả người đã giảm bớt mệt mỏi rất nhiều.
Chớp mắt điếu thuốc đã bốc cháy hơn phân nửa, khói mờ chậm chậm trôi giạt theo gió trước mắt.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho suy nghĩ của quản lý tung bay.
Lúc trước.
Chư thần tập trung một đường, nhiệt huyết phóng khoáng như thế nào.
Bây giờ.
Cảnh còn người mất, chỉ có lác đác mấy vị lão hữu thỉnh thoảng mới có thể gặp nhau, có không ít người vẫn còn đang bôn ba vì đại kế, đều đã nay không bằng xưa, không còn vinh quang năm đó.
Đủ loại cảnh tượng vắt ngang vạn cổ, đều đã sớm phiêu tán heo gió.
Vào thời khắc xúc cảnh sinh tình này, quản lý cũng không nhịn được đốt một điếu thuốc.
Sau đó ngước mắt nhìn về phía xa.
Trong tầm mắt Linh Lung Các đã sớm đóng chặt cửa lớn, nhưng lại vẫn như trước có hương thơm bay ra khiến người qua đường vây quanh bốn phía, nhìn có vẻ rất náo nhiệt.
Loại tình cảnh này, khiến cho quản lý càng nhìn càng thêm xúc động, tiếp đó là một đám mây mù phun ra khỏi miệng, thấp giọng lẩm bẩm.
“Hô…”
“Chủ nhân đã đi vào trong thần nguyên mộng cảnh, chỉ cần đợi vị kia đến đây, cũng sẽ đi vào trong đó, sau đó chỉ cần yên lặng chờ đợi hai vị lại xuất thế lần nữa, là mọi người có thể đoàn tụ rồi.”
“Cũng không biết, vị kia lúc nào mới đến, ngày đoàn tụ còn bao lâu nữa?”
Vừa mới nói ra lời này.
Mắt Vân Yêu Yêu cũng lộ vẻ chờ mong, yên lặng ngoái nhìn về phía Hòe lão.
Hòe lão đã sắp ném mẩu thuốc lá đã đốt hết đầu mẩu, chậm rãi lên tiếng.
“Bây giờ, thần nguyên mộng cảnh đã mở ra, có thể là mọi chuyện sẵn sàng, vị kia không lâu sau cũng sẽ đến đây, chúng ta chỉ cần yên lặng chờ là được.”
“Ngày gặp nhau, rất nhanh sắp đến rồi.”
Nghe xong, trong mắt Vân Yêu Yêu và quản lý đều lộ ra ánh sáng.
Vất vả chờ vô số năm tháng, cuối cùng cũng chờ được ngày đoàn tụ.
Nghĩ đến đây, hai người chỉ cảm thấy cả người vô cùng nhiệt huyết, đủ loại tôi luyện và dày vò đã qua, giống như sương mù trước mắt tiêu tán theo gió.
Nhìn thấy loại thần tình kiên định kia, Hòe lão đã biết không cần nhiều lời.
Ngay trước khi chuẩn bị lên đường, Hòe lão mới nhìn lại thấp giọng căn dặn.
“Hai vị.”
“Tất cả ở chỗ này, tiếp sau đây sẽ giao cho các ngươi.”