Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2192 - Người thần bí đến 2




Đôi mắt của Ma Tôn hơi rũ xuống, trên mặt toát ra vẻ khinh thường nhàn nhạt, giống như là khinh thường ra tay, mãi đến khi nhìn thấy sức mạnh thần thông bên trong dòng thác dị sắc đen vàng, cặp mắt màu máu kia mới lên lên vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn.

Tiếp đó chỉ trong chớp mắt.

Ánh mắt lạnh lùng của Ma Tôn nhắm lại, đột nhiên bàn tay năm ngón đánh ra!

“Oanh!”

Bóng tối chứa đựng ma nguyên vô cùng vô tận, từ sau lưng Ma Tôn ngưng kết vọt lên, trước mặt ma hải cuồn cuộn kia, dòng thác hợp kích đáng sợ lại róc rách như suối nước, chốt lát đã bị bao phủ!

Nhìn thấy sức mạnh thần thông va chạm chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, đã bị đánh tan hoàn toàn!

“Oành!”

Thuận theo âm thành bùng nổ vang vọng.

Toàn bộ vùng đất tăm tối rơi vào chấn động, vào khoảnh khắc này tất cả mọi âm thanh đều biến mất, chỉ có tiếng bùng nổ ầm ầm vô cùng vô tận vang vọng bên tai!

Lỗ Đại Sư và mấy vị cao thủ đều bị dòng thác ma nguyên quét ngang bay ngược lại, đám tu sĩ đứng ở phía xa bên ngoài mấy ngàn dặm, chỉ vừa bị dư uy tác động đến, cũng đã thổ huyết ngã xuống đất hơn phân nửa bị trọng thương.

Cũng không biết trải qua bao lâu.

Người của đảo Ám Ảnh mới gian nan đứng dậy, tu sĩ Vân Tinh càng là tử thương thảm trọng, từng đôi mắt, hiếm có hiện lên vẻ vu mừng sống sót sau tai nạn, mà càng nhiều hơn là tuyệt vọng và khủng hoảng vì sắp gặp cái chết!

“Ách…”

“Đây chính là thực lực mạnh nhất của Ma tộc…”

“Quá kinh khủng!”

“Không ngờ được Ma tộc còn có sự tồn tại như thế này, lẽ nào trời muốn diệt Nhân tộc ta!”

Từng tiếng bối rối kêu thảm vang vọng bên tai.

Cho dù đám người Lỗ Đại Sư miễn cưỡng đứng thẳng, vẫn như trước cố gắng bảo vệ ở trước người mọi người, nhưng thân hình chật vật kia, cũng không cách nào mang đến cho người khác một chút cảm giác an toàn, ngược lại khiến mọi người càng nhìn càng tuyệt vọng.

Ngoại trừ người của đảo Ám Ảnh có thể miễn cưỡng ổn định thần sắc, đa số tu sĩ đều đã đánh mất ý chí chiến đấu, đến Khương Nguyên và mấy vị tiền bối Thượng Cổ, sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt.

“Loại thực lực này, đã vượt xa nhận thức của chúng ta!”

“Hình như ma đầu kia còn chưa sử dụng sức mạnh thần thông, không ngờ lại cường hoành như thế này, phải làm sao mới ổn đây?”

“Đáng giận! Đối mặt với loại đại chiến tầng cấp này, lão phu có tâm cũng vô lực, tiếp đó cho dù có bốc cháy thần hồn, e rằng cũng không thể giúp đỡ cho những hậu bối này bỏ chạy, giữ lại hi vọng cho Nhân tộc ta!”

Cho dù đến thời khắc cuối cùng, mấy vị tiền bối vẫn như trước không thay đổi tấm lòng đại nghĩa.

Nghe được mấy lời nói oanh liệt này.

Hùng Trọng cũng mỉm cười ngoái nhìn, cho dù trong đáy mắt hiện lên tia bối rối, khóe miệng cũng tràn ra tơ máu, nhưng hắn vẫn còn có thể cố gắng ổn định tâm cảnh lên tiếng.

“Lão Khương, đừng hoảng hốt!”

Khương Nguyên nghe xong sững sờ, đôi mắt trợn tròn!

“Phó quản lý, chuyện này…”

Khương Nguyên thật sự không thể nào hiểu được, đến loại bước ngoặt nguy cơ sống chết này rồi, Tiểu Quyển vẫn còn có thể trầm ổn như vậy, rốt cuộc là tự tin ở đâu ra?

Quả thật.

Nội tình của đảo Ám Ảnh không tầm thường, hoàn toàn đúng là vượt xa rất nhiều thời điểm Vân Tinh huy hoàng.

Nhưng cho dù Lỗ Đại Sư và các vị cao thủ thiên tư yêu nghiệt, cũng không phải là địch thủ của ma đầu trước mắt kia, có thể chiến đấu đến bước này, đã là dị số! Cho dù mời được những đại nhân thân truyền ở trong đảo, cũng là nước xa khó cứu được lửa gần.

Bất luận nhìn thế nào, trận chiến này cũng sắp thua rồi.

Huống chi, đại nhân thân truyền thì có thể chiến thắng được ma đầu trước mắt sao?

Lúc này Khương Nguyên cũng không còn bao nhiêu lòng tin, chỉ cò lại cả mặt kinh nghi, mấy vị đạo hữu bên cạnh càng là như thế, gấp đến nghiến răng nghiến lợi!

“Phó quản lý, ngươi!”

Ai ngờ được còn chưa dứt lời, Hùng Trọng đã nhàn nhạt khoát tay trang nghiêm lên tiếng.

“Không cần hoảng hốt!”

“Nguy cơ sống chết, ta cũng không phải là gặp lần đầu tiên.”

“Lần này chúng ta ra ngoài, là do các đại nhân thân truyền đích thân ra mệnh lệnh, tuyệt đối không được có điều gì sai sót, cho dù ma đầu kia có mạnh như thế nào, ta cũng tin tưởng hắn ta còn kém rất xa đảo Ám Ảnh chúng ta!”

Vừa dứt lời, Hùng Phấn cũng vui vẻ gật đầu.

“Con trai, nói hay lắm!”

“Chúng ta là người của đảo Ám Ảnh, cần phải có khí độ và tầm nhìn như thế này! Cho dù thật sự táng thân ở đây, cũng không thể đánh mất thanh danh của đảo Ám Ảnh chúng ta!”

Một lời nói hào hùng, khiến cho bốn phía yên lặng.

Những người còn lại cả mặt khó tin, không hiểu vì sao bọn họ có thể có lòng trung thành cuồng nhiệt đối với đảo Ám Ảnh như thế, Lỗ Đại Sư cùng với những người khác của đảo Ám Ảnh, cũng cảm động lây.

Đột nhiên, mọi người của đảo Ám Ảnh yên lặng nhìn nhau, thần sắc trở nên có chút hòa hoãn, dường như đều đã ổn định tâm cảnh.