Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 219: Nguy hiểm, im lặng đến.




Vân Tiên Khuyết tràn đầy nghi ngờ, nhưng Lục Thanh Sơn đã rời đi.

Sau khi mọi người điều tức, nhìn động tĩnh vẫn đang phát ra từ thạch môn, không ai dám có ý kiến gì nữa, lần lượt rời đi.

Tin tức ở đây cũng hoàn toàn truyền ra ngoài, càng có nhiều tu sĩ tràn về thành Bình Giang.

Ba tông môn lớn cũng không ngoại lệ.

Phong Vân Cốc.

“Lão Phương, lão Vân, hai người mau tới thành Bình Giang, ba bảo vật kia, chúng ta nhất định phải lấy được nó!” Nam tử nói với hai lão già phía sau.

Sâu bên trong Thiên Kiếm Môn.

Hai thanh kiếm bay ra, hai bóng dáng thâm hậu giẫm lên kiếm rồi rời đi.

Xuy Tuyết Sơn Trang.

“Cơ quan biến mất, còn lại là cuộc chiến tranh của con người, Xuy Tuyết Sơn Trang ta phải lấy được ba bảo vật thánh phẩm đó.” Một lão già tóc trắng thản nhiên nói.

Trong một thời gian, thành Bình Giang đã ào ào vũ bão.

Vì mọi người đều biết rõ.

Dù gặp một trận biến cố lớn, nhưng khi cơ qua trong mộ tự động kiệt sức, âm khí trên bảo vật thánh phẩm sẽ tiêu tan, muốn lấy lại những bảo vật đó cũng không tốn công sức.

Nhưng mà.

Trước khi cơ quan biến mất, không ai dám nhúc nhích, cũng không sợ bảo vật bị lấy mất.

Xét cho cùng, dưới sự chống đỡ của cơ quan đó, không ai có thể lấy nó đi.

“Đồ đáng chết, đồ đáng chết!”

Trong võ quán, Dịch Phong dùng dây trói Khô Lâu vào cây phát lộc, quất từng roi.

“Này thì tiêu tiền của ta, này thì tỏ vẻ giàu có, cái tên Lâu Bản Vĩ nhà ngươi, hôm nay ta phải quất chết ngươi.”

Dịch Phong vừa chửi mắng, vừa tự mình trút hết tức giận.

Mãi đến khi toàn thân toát mồ hôi lạnh, Dịch Phong mới dừng tay.

“Khánh, Khánh, mau tới đây.”

Sau khi thấy Dịch Phong rời đi, Khô Lâu phát ra âm thanh nhẹ nhàng.

“Sao vậy ca?”

Cẩu tử vội vàng vẫy đuôi hỏi.

“Nhanh lên, cởi trói cho ca, ta đưa ngươi đi kiếm tiền.” Khô Lâu gấp gáp nói: “Rốt cuộc đều là do tiền gây ra, nếu huynh đệ chúng ta có tiền rồi, chúng ta làm sao có thể bị đánh tơi bời thế này được?”

“Đi đâu kiếm tiền vậy ca?” Con chó nhỏ giọng hỏi.

“Ngươi yên tâm, ta tự có nơi đến!”

Khô Lâu nhẹ nhàng nói.

“Được rồi, nhưng có nguy hiểm thì ca phải che chở ta đó!” Vừa nói Ngao Khánh vừa giúp Khô Lâu cởi trói.

Sau khi cởi trói, Khô Lâu và cẩu tử biến mất ngay lập tức.

Chốc lát sau, đã đến bên ngoài thành Bình Giang.

“Nhìn xem, trong đó có rất nhiều tiền vàng."

Khô Lâu nói, dẫn đầu tiến vào Thạch Môn.

“Ca, bên trong có vẻ rất nguy hiểm thì phải?” Ngao Khánh vội vàng đi theo, luôn luôn nhìn vào bên trong, cảnh giác hỏi.

“Có gì đâu, đi với ca sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.”

Khô Lâu tiện tay bóp chết một ảo ảnh màu đen do sự tham lam hóa thành, dẫn theo Ngao Khánh đi vào bên trong.

Cả hai đi bộ suốt quãng đường không bị cản trở.

“Ca, làm sao ngươi biết trong đó có tiền vàng!” Vừa đi theo Khô Lâu, cẩu tử vừa nghi ngờ hỏi.

“Ngươi nói trong thiên hạ này, còn có chuyện gì mà ta không biết?” Khô Lâu ưỡn ngực nói.

“Cũng đúng, ca của ta là ai, là kẻ khiến hàng nghìn thiếu nữ mê mẩn!” Cẩu tử gật gật đầu, đúng lúc nịnh nọt.

Khô Lâu rất hưởng thụ, hài lòng gật đầu, nhưng nghiêm túc cảnh cáo: “Khánh à, dù sự thật là như vậy, nhưng cho dù là người hay chó, chúng ta cũng phải giữ một thái độ khiêm tốn.”

“Ca đã chỉ dạy, ta xin ghi nhớ trong lòng.”

Sau khi tán gẫu suốt quãng đường, cuối cùng vượt qua hành lang, đến sảnh trong cùng.

“Ha ha, Khánh à, huynh đệ ta làm ăn phát tài rồi.” Khô Lâu nhìn thoáng qua tiền vàng chất thành từng ngọn đồi nhỏ phía sau tế đàn, đột nhiên phát ra một tiếng kích động.

“Chúc mừng ca, xin chúc mừng!”

Cẩu tử cũng kêu đầy hào hứng.

Dưới những đồng tiền vàng rực ánh sáng, hai huynh đệ trực tiếp bỏ qua những thứ khác.

“Đi, theo ca lấy báu vật!”

Khô Lâu vênh váo đi về phía tế đàn.

“Xì!”

Mới vừa bước được hai bước, ba báu vật lơ lửng trên không trung đột nhiên run lên, sau đó một tầng sương mù đen kịt bao phủ.

Sau đó, chúng chuyển động.

Thứ đầu tiên quấy phá chính là sợi dây Thiên Linh Thằng, ngay lập tức quấy rầy đỉnh đầu Khô Lâu.

“Một sợi dây rơm đứt cũng ngăn không cho ta lấy bảo vật?”

Khô Lâu sốt ruột duỗi tay trực tiếp nắm lấy, dùng lực xé ra làm đôi ném xuống đất.

Ngay sau đó, Phong Vân Xử và Thần Ma Tiễn tấn công cùng một lúc.

“Đù, thật đúng là hết cách mà.”

Một cú đấm văng ra.

“Bùm bùm” hai tiếng, Phong Vân Xử chỉ còn một nửa rơi xuống đất.

“Còn cây kéo rác rưởi này…”

Khô Lâu nắm lấy nó trong tay, bóp thành một đống sắt vụn, ném vào một bên góc tường.

“Hừ, đám rác rưởi cũng dám cản đường!” Cẩu tử nhìn đống rác rưởi trên mặt đất, nhổ nước bọt, cũng vênh váo đuổi theo.

“Ầm ầm!”

Tuy nhiên, khi cả hai người vừa đi đến giữa tế đàn, toàn bộ tế đàn vang lên một tiếng ầm ầm chói tai, và những tia sáng nổi lên từ mặt đất.

Nguy hiểm, im lặng đến.