Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2187 - Đạo của Lỗ Đại Sư 3




“Hùng quản lý, chuyện này…”

Lời nói vừa mới đến miệng.

Đội trưởng đội bảo an Khương Chí đứng ở hàng đầu, đột nhiên trong mắt lộ ra ánh sáng!

“Lỗ Đại Sư sắp ra tay rồi!”

Lời này vừa nói ra.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm về phía xa, trong nháy mắt đủ loại thần thức tản ra ngoài!

Bên trong chiến trường.

Quả nhiên Lỗ Đại Sư bắt đầu bước ra, đối mặt với thân hình kiến to vạn trượng, thân hình kia lộ ra cực kỳ nhỏ bé, thần sắc vẫn bình thản như trước, mãi đến khi con kiến khổng lồ đứng ở trước mặt, thì mới dừng bước trong mắt lộ ra vẻ cảm khái.

“Ai.”

“Con kiến khổng lồ nhà ngươi, đúng thật là kiến thức có hạn ánh mắt thiển cận, một khi đắc thế thì quên hình dạng của mình luôn rồi, còn luôn miệng lấy sâu kiến để xem thường chúng ta, đây cũng không khỏi có chút quên tổ quên tông rồi đi.”

“Có nhớ hay không, ngươi vốn dĩ là sâu kiến?”

Dù sao Lỗ Đại Sư cũng là lão giang hồ, lên tiếng đã một lời đâm thẳng vào chỗ đau, Minh Hoàng tức giận đến không ngừng gào thét!

“Ngươi nhà ngươi… Loài người ti tiện nhà ngươi!”

“Ngày chết sắp đến, đừng vội khoe khoang khả năng miệng lưỡi!”

“Bản tọa được Ma Tôn đại nhân ban cho ma nguyên, tu vi và thần thông đều đã cao hơn một bước, bây giờ không chỉ có thể có thể so với hoang khí đỉnh cấp, ngũ giác và thần thức đều vượt xa ngày trước gấp vạn lần!”

“Chỉ dựa vào ngươi, sao dám ngông cuồng lên tiếng như thế?”

“Lẽ nào, ngươi tự cho rằng bản thân có một chút may mắn thiên tư, thì có thể phân cao thấp với bản tọa sao?”

“Khặc khặc!!!”

Tiếng cười to gầm thét chấn nhiếp vùng đất tối tăm, uy thế khiến cho không ít người ma có tu vi nông vạn khí huyết cuồn cuộn!

Lỗ Đại Sư vẫn lạnh nhạt đứng yên như cũ, khẽ gật đầu lên tiếng.

“Nếu đã như thế, vậy thì theo như ý nguyện của ngươi.”

Thuận theo tiếng nói vang lên.

Sau lưng Lỗ Đại Sư hiện lên hư ảnh mấy chiếc xe cổ quái cao mấy trượng, nhìn giống như xe ngựa, nhưng lại không có chỗ ngồi, ngoại trừ hai hàng bánh xe cổ quái, thì chỉ có một chiếc thùng cao kín khí cực lớn nằm vắt ngang sau xe.

Nhìn có vẻ, còn kém ra so với đủ loại thần thông kéo gió vừa rồi.

Bất luận độ lớn nhỏ hay là uy thế, cũng căn bản không có cách nào so sánh được với con kiến khổng lồ trăm trượng trước mắt, nếu như không phải hòa hợp một chút sức mạnh Hoang Cổ, thì rất khó khiến người khác tin tưởng, thứ đồ này không ngờ lại thật sự là hư tượng thần thông.

Trong nháy mắt.

Minh Hoàng cười càng lớn hơn, ma quân còn sót lại ở phía xa cùng với các thủ lĩnh đều ôm bừng không ngừng cười!

“Cái này cũng gọi là thần thông?”

“Vốn dĩ cho rằng ngươi áp trận đã lâu, là người mạnh nhất của Nhân tộc, không ngờ được cũng là loại không lên được mặt bàn!”

“Thần thông này cũng quá khó coi rồi đi.”

“E rằng chỉ một hơi của Minh Hoàng đại nhân, loài người kia cũng sẽ thân vẫn đạo tiêu!”

“Ha ha ha…”

Từng trận tiếng cười không ngừng vang lên, Lỗ Đại Sư thần sắc vẫn như thường.

Ngày trước, thời điểm Lỗ Đại Sư bắt đầu đi theo tiên sinh, cũng gặp phải đủ loại giễu cợt, thậm chí bản thân mình cũng vô cùng xấu hổ giận dữ, về sau cho dù có chút thành tựu, cũng vẫn như trước không tránh được bị người khác coi thường.

Nhưng sau khi trải qua vô số tôi luyện, tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là mây khói hồng trận, căn bản không đáng nhắc đến.

Khó có được vẻ thanh nhã cũng thôi.

Khó coi?

Cũng không sao.

Đây, chính là đạo của Lỗ Đại Sư.

Đủ loại đánh giá của người khác, chẳng qua chỉ là lời nói vô tri.

Trang Tử không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá?

Người ngộ thần thông đại đạo, chỉ có vui mừng khôn xiết, đạo tâm kia sau khi có được cơ duyên vô thượng tẩy rửa, cho dù trải qua năm tháng thăng trầm, cũng không có một chút dao động nào.

Đời này có thể đi theo tiên sinh có được thành tựu như bây giờ, cũng không còn dám có hy vọng xa vời nào khác.

Mặc cho ngàn vạn ma vật coi thường, ánh mắt Lỗ Đại Sư vẫn thư thái như trước.

Thuận theo tay áo dài vung nhẹ.

Tiếp đó chỉ trong chớp mắt, ánh sáng vô tận mang theo hư ảnh chiếc xe bắn mạnh ra bốn phía, chiếu sáng toàn bộ vùng đất tăm tối!

“Luân Phi Phẩn Vũ!”

Lỗ Đại Sư vung tay áo lên tiếng, thần thông hư ảnh ở sau lưng phát ra ánh sáng mãnh liệt.

Chưa đến mấy giây.

Hư tượng kia đã khuếch tán gấp đôi, hai hàng bánh xe biến thành cao mấy trượng, đồng thời điên cuồng vận chuyển, buồng sau xe cũng có từng đạo kim quang bắn ra, hội tụ thành một hình hư ảnh bay lượn, lao về phía thân ảnh khổng lồ của Minh Hoàng.

Chỉ một lát.

Ánh sáng màu vàng trên không trung chiếu sáng vùng đất tăm tối, dị tượng thấu trời thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở đó.

Người của đảo Ám Ảnh nhìn đến con mắt mở to.

Lục Thanh Sơn và Ngô Vĩnh Hồng tiêu hao không nhỏ, vẫn thở thổn hển không ngừng cảm khái