Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2172 - Át chủ bài mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi




Mấy câu nói lạnh nhạt, Ngưu Sát Đế tức giận đến hai mắt mở to giống như chuông đồng!

“Các ngươi!”

Mặc dù Ngưu Sát Đế không quen tâm cơ, nhưng cũng có thể nhìn ra được lòng riêng của thủ lĩnh các tộc, rõ ràng đám gia hỏa này ghen ghét trong lòng, muốn mượn cơ hội thấy bộ tộc Ngưu Ma tổn thất chiến lực!

Lòng dạ đúng là ác độc, vô cùng đáng giận!

Tuy nói trong lòng biết rõ tất cả, nhưng Ngưu Sát Đế cũng không dễ nói gì, lại bị chúng ma lấy danh nghĩa của Ma Tôn đại nhân ra để tạo áp lực, nên đành phải cắn răng ôm quyền đứng ở một bên chờ.

Ai ngờ chờ đợi chưa được bao lâu.

Thế mà tu sĩ Nhân tộc lại xông vào đại trận ma quân, chém giết hơn vạn Ma tộc, không chỉ có tộc nhân Ngưu Ma xung phong tổn thất lớn, đến ngay cả các bộ cũng gặp sự đả kích không nhỏ, các loại thi thể không ngừng ngã xuống, trước mắt đã là như gió thổi sóng lúa!

Nhìn thấy tu sĩ Vân Tinh khí thế như hồng, chiến cuộc đã thể hiện ra xu hướng đi đến hồi kết.

Những ma đầu còn lại cũng là ánh mắt lấp lóe, liên tục hàng lễ xin đứng ra ứng chiến.

“Đại nhân!”

“Những loài người này hoàn toàn đúng là có chút lợi hại, lão hủ cầu xin xuất chiến!”

“Thuộc hạ cũng nguyện xuất chiến!”

Lần này, đến lượt Ngưu Sát Đế cười lạnh nhìn chằm chằm.

“A.”

“Vừa rồi không phải các ngươi còn nói ta vội vàng kích động sao, tại sao đảo mắt bản thân cũng không giữ được bình tĩnh rồi? Kích động như thế, e rằng sẽ làm mất thân phận của thủ lĩnh đi.”

Lời vừa thốt ra, lập tức khiến cho thủ lĩnh các tộc trừng mắt nhìn chằm chằm!

“Ngưu Sát Đế!”

Ngưu Sát Đế cũng không nhượng bộ chút nào, hai tay khoanh trước người lỗ mũi phun ra khí thô!

“Hừ!”

Cho dù đã bùng nổ đại chiến, các bộ đều có một chút tổn thất, tuy chỉ là không ít tộc nhân bình thường bỏ mình, không đến mức tình trạng làm tổn thất căn cơ các tộc, nhưng dù sao cũng là thương vong thảm trọng, minh tranh ám đấu giữa thủ lĩnh các tộc vẫn không dừng lại, từ đó có thể thấy được lờ mờ bản tính hiếu chiến tàn bạo của Ma tộc.

Cuối cùng quyết chiến còn chưa bắt đầu, nội bộ đã xuất hiện tranh đấu, trước mắt nhìn thấy tình thế càng thêm nghiêm trọng, tổn thất có khả năng so với dự đoán còn nhiều hơn.

Cuối cùng.

Ma Tôn đại nhân chậm rãi mở hai con ngươi đỏ ngòm, ở sâu trong bóng tối lên tiếng chấn nhiếp.

“Đủ rồi.”

“Các ngươi thân là thủ lĩnh các tộc, lẽ ra đại chiến trước mắt nên cùng chung mối thù, sao có thể vì ân oán cá nhân mà tranh đấu không ngớt?”

Một câu uy thế ngập trời, chấn động khiến cho đám cự đầu cùng nhau hành lễ.

“Thuộc hạ hổ thẹn!”

Uy vọng của Ma Tôn không người nào có thể vượt qua nó, cho dù kế hoạch xảy ra chút ngoài ý muốn nho nhỏ, nhưng cũng không có bất luận ma đầu nào dám có chút hoài nghi, lúc này trong mắt đều lộ ra vẻ kính sợ.

Sau mấy giây yên lặng, các ma đầu đã khôi phục lại thần sắc nghiêm túc.

Con ngươi màu đỏ của Ma Tôn liếc nhìn trận chiến dưới mặt đất, cũng quả quyết trầm giọng hạ lệnh.

“Xem ra loài người đúng là hoàn toàn có chút tiến bộ, cũng giấu đi một chút chiến lực, kế hoạch lần này đúng là rất cần thiết, đến một bước này, cũng nên thu lưới thôi.”

“Ngưu Sát Đế, mặc dù ngươi tư lịch còn thấp, nhưng cơ thể cực kỳ cường hoành, thích hợp nhất để huyết chiến giết chóc, vừa rồi lại là người xin chiến đầu tiên, vậy thì để cho ngươi ra tay ổn định cục diện đi.”

“Nhớ kỹ, không cần để ý tu sĩ tạp ngư, tiêu diệt cường giả loài người mới là mấu chốt!”

Nghe xong, Ngưu Sát Đế kích động ôm quyền lên tiếng.

Một khắc sau.

Thân hình tráng kiện cao mấy trượng bất ngờ biến mất, khi xuất hiện ở dưới mặt đất đã nhấc lên khí lãng đáng sợ, uy thế chấn động tu sĩ xung quanh bay tứ tung, chấn động dữ dội kinh hãi toàn bộ chiến trường!

“Oanh!!!”

Chấn động không ngừng khuếch tán, mấy vạn người ma cũng vì đó mà sững sờ!

Nhìn thấy rõ thân ảnh Ngưu Ma mấy trượng kia, lại giống như đang tản mát ra huyết sắc sát khí thực chất, chiến trường ồn ào bất ngờ yên tĩnh lại, có loại áp lực khó nói nên lời lan tràn ngàn dặm!

Trung tâm chiến trường.

Hùng Trọng thay đổi quần áo lao động ánh mắt trầm xuống, yết hầu trở nên có chút nhúc nhích.

“Ừng ực…”

Sau khi đánh giá mấy giây, Hùng Trọng âm thầm nắm chặt hai tay, rõ ràng áp lực trong mắt đã tăng lên gấp bội, thần sắc khó nén lửa giận.

“Cha.”

“Chính là tên này, nếu chúng ta có thể bắt được hắn, đoán chừng có thể sánh được với thành tích cạnh tranh một năm! Chúng ta…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Hùng Phấn đập một tay vào nón bảo hộ vang lên tiếng trầm đục!

“Đùng!”

“Tiểu tử nhà ngươi cạnh tranh đến không muốn sống nữa rồi à?”

“Ngươi cũng không nhìn một chút, đại ngưu đầu kia khí thế mạnh đến mức không chỉ hơn một chút, đoán chừng hắn có thể so tài một trận với các đại lão trung tầng của đảo Ám Ảnh chúng ta, cha con chúng ta làm sao đánh được hắn!”