Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2140 - Đây là đao gì! 2




Vừa mới dứt lời, Khương Nguyên và mấy tiên hiền còn lại đều sững sờ.

Ngay sau đó, chính là sắc mặt lúc xanh lúc đỏ thay thế!

Đao mổ heo!

Bảo vật đáng sợ như thế, tại sao cái tên lại thấp kém như vậy?

Loại bảo đao như thế này dùng để giết loại động vật thế tục như heo, cái gọi là thần binh lợi khí của thế gian này chẳng phải đều là phế liệu sao? Bọn họ chỉ một đao cũng không chịu nổi, cho dù chỉ là phân thân, vậy thì chẳng phải không khác gì heo sao?

Nói đùa cái gì vậy.

Tuyệt đối không thể nào?

Loại lời nói tùy tiện này, đã nói rõ đây chẳng qua là lời nói nhục nhã.

Người này ỷ vào thần đao trong tay, đúng thật là không sợ gì!

Ha ha!!

Nhất thời hư ảnh của các tiên hiền nổi trận lôi đình, khổ nỗi hôm nay bọn họ chỉ là phân thân đến đây, lại kiêng kỵ uy lực của thần đao, không dám lập tức nổi giận tại trận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nắm chặt hai tay.

Trư Nhục Vinh lại không hề nhường một chút nào, tiếp tục nâng dao dậm chân.

“Các vị.”

“Hôm nay, cho dù ta chết, cũng phải bảo vệ Tinh chủ, nếu như còn muốn chiến tiếp, ta chắc chắn sẽ theo đến cùng!”

Tiếng nói vừa dứt, lưỡi đao hiện lên ánh sáng lạnh lẽo!

Trong nháy mắt lửa giận của tất cả mọi người đều bị trấn trụ!

Một người một đao, quét ngang đấy trời, mặc cho có ngàn vạn uy thế, cũng không có địch thủ!

Cảnh tượng lâm vào tình thế giằng co.

Các tiên hiền Thượng Cổ đã mắt đỏ đến mang tai, bất lực cuồng nộ sắp khó mà kìm nén.

Chỉ có Khương Nguyên, trong mắt vẫn còn có thể duy trì mấy phần thư thái, ông ta nghiêm túc nhìn chằm chằm Trư Nhục Vinh mấy lần, sau đó vung tay áo đẩy ra hư không.

Thời khắc bước vào hư không.

Vị đại hiền Thượng Cổ này mới quay lại ngoái nhìn, tiếng nói lãnh đạm truyền khắp đất trời.

“Hậu sinh khả úy, bản tọa nhớ kỹ ngươi rồi.”

“Có điều, đừng cho rằng có lợi khí trong tay, thì có thể tùy ý làm bậy, nhân quả thiên địa tự có quyết định, nối giáo cho giặc cuối cùng cũng có báo ứng. Đợi đến khi chúng ta dùng thân thể thật hiện thế, tuyệt đối không phải là người mà ngươi có thể ngăn cản, nếu như ngươi có thể dừng cương trước bờ vực, quay đầu vẫn còn không muộn.”

“Tiểu bối, tự giải quyết cho tốt…”

Âm thanh hoang mang vang vọng ngàn vạn dặm, những tiên hiền còn lại đành phải theo sát rời đi.

Hư ảnh tiêu tán không một tiếng động.

Cuối cùng đại chiến cũng kết thúc.

Bốn phía không còn có người nào bên cạnh, đám tiểu nhị kích động đi đến, trên mặt toát lên vẻ vinh quang và xúc động, đi lên ôm lấy Trư Nhục Vinh reo hò, ôm quyền hưng phấn không ngừng tán thưởng!

“Ôi trời!”

“Chưởng quỹ! Vừa rồi ngài đúng thật là quá bá khí!”

“Đâu chỉ có bá khí, quả thực là bá khí lan xa ngàn vạn dặm! Ngay cả tiên hiền Thượng Cổ cũng bị ngài đẩy lùi, chúng ta có thể tận mắt chứng kiến một trận chiến này, đã đủ để khoe khoang cả nửa đời người!”

“Chưởng quỹ, tương lai chúng ta trở lại đảo Ám Ảnh, nhất định sẽ được…”

Lời nói kích động còn chưa nói xong, đột nhiên sắc mặt Trư Nhục Vinh trở nên tái nhợt.

Không đợi mấy người phản ứng lại, Trư Nhục Vinh đã nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất mở lớn miệng thở hổn hển, nếu như không phải lấy đao mổ heo chống đỡ, e rằng đã ngã xuống đất!

“Hô… hô…!”

Nhìn dáng vẻ này, đám tiểu nhị bị dọa cho phát hoảng.

Mấy người vội vã đến gần dịu đỡ, trong mắt đầy lo lắng lên tiếng hỏi.

“Chưởng quỷ!”

“Ngài bị thương rồi?!”

Mây giây đi qua, sắc mặt Trư Nhục Vinh mới hơi chuyển biến tốt một chút, hắn vừa thở dốc, vừa lên tiếng trấn an.

“Hô… Ta không sao.”

“Vừa rồi hao tổn quá nhiều, một chút, điều tức một chút chốc lát là tốt thôi.”

Nói xong, Trư Nhục Vinh cất đao mổ heo đi, ngồi xếp bằng điều tức.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám tiểu nhị vội vã đứng ở bốn góc hộ pháp, nghĩ lại những chuyện đã qua, mới dần dần hiểu được vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm!

Mấy người yên lặng giao lưu ánh mắt, trong đáy mắt bất giác có mấy phần nghĩ mà sợ.

“Hóa ra, thế mà chưởng quỹ lại hao tổn lớn như vậy!”

“Một chiêu Khai Đường Phá Đỗ kia của chưởng quỹ uy thế hơn xa ngày trước, nhất định là cưỡng ép sử dụng, cộng thêm lúc trước liên tiếp ứng chiến, sao có thể dễ dàng được?”

“Ai, quả nhiên những tiên hiền Thượng Cổ này lợi hại, bức chưởng quỹ đến loại tình trạng này.”

“Ai, nếu như nói vẫn là chưởng quỹ chúng ta càng hơn một bậc!”

“Điều này cũng đúng, bất luận kỹ thuật diễn xuất hay là thực lực, đều là chưởng quỹ thắng!”

“Mặc dù lời nói thì nói như thế, nhưng nếu như lần sau bọn họ lại đến, phải làm sao bây giờ?”

“Sợ cái gì! Có chưởng quỹ ở đây, lần sau bọn họ còn dám đến quấy rối, sẽ cắt đứt đường lui của bọn!”

Vừa dứt lời, cuối cùng Trư Nhục Vinh cũng chậm rãi mở mắt ra.

Trư Nhục Vinh lên tiếng, ngữ khí cũng vô cùng nghiêm túc.

“Không đơn giản như vậy.”