Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2137 - Đừng trách bản tọa lấy lớn hiếp nhỏ




Khương Nguyên nhìn thấy cũng bộc phát tán thưởng.

“Đối mặt với bản tọa, ngươi có thể làm được như thế, thậm chí ý chí chiến đấu còn hơn vừa rồi, quả nhiên là nhân tài có thể đào tạo.”

“Đáng tiếc ngươi tự cam rơi vào con đường làm bạn với Ma tộc, vậy thì phải trả cái gì đắt!”

Nghe thấy lời này, thần sắc các hư ảnh ở sau lưng trở nên có chút phức tạp.

Cho dù trong lòng bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng thiên tư mà Trư Nhục Vinh thể hiện ra đúng là có chút đáng sợ, có thể được Khương lão đặc biệt liên tục tán thưởng, đã vượt qua vô số thiên kiêu trong năm sáng vạn cổ.

Đối mặt với người này, mấy người bọn họ đều hiện ra có chút ảm đạm phai mờ.

Sau khi bị thua, càng là mất hết thể diện.

Trong lòng bọn họ càng là mơ hồ xuất hiện lòng đố kỵ, quan sát binh khí Trư Nhục Vinh cầm trong tay, không nhịn được thấp giọng cười lạnh.

“Thiên tư mạnh mẽ thì có thế nào, tu vi vẫn như trước cũng chỉ như thế mà thôi, nếu không phảu chúng ta chỉ là phân thân đến đây, tên tà mà này sao có thể phách lối đến bây giờ?”

“Lôi huynh nói có lý, hắn chỉ là có một chút thiên phú, may mắn vượt qua được thân phân của chúng ta, bây giờ đối mặt với Khương lão, đến một chút hoang khí ra dáng cũng không có, đã được định trước là không có đường sống!”

“Từ xưa đến nay tà không thể thắng chính, cho dù thiên phú có mạnh hơn, chỉ cần rơi vào tà đạo, cũng chỉ có một con đường chết!”

Mấy lời nói đại nghĩa lẫm liệt liên tục vang lên, mấy đạo hư ảnh mới ổn định được thần sắc.

Những động tính nãy, cũng không khiến cho trong mắt Khương Nguyên lộ ra thần sắc khác thường.

Trong mắt của ông ta, chỉ có Trư Nhục Vinh trầm ổn đứng yên ở đó.

Vãn bối dung mạo bình thường này, lúc này đang cầm đao đứng yên, đối mặt với nhiều tiền bối có thân phận như vậy dò xét, mà vẫn còn có thể trầm ổn như ban đầu.

Tâm cảnh này, quả thực không có gì để bới móc.

Chỉ lấy đạo tâm để so sánh, người này đã không còn ở phía dưới các đạo hữu.

Khó có thể tưởng tượng được.

Rốt cuộc người này đã trải qua loại khổ tu nào, nhìn thấy loại cảnh tượng nào, mới có thể trầm ổn như bây giờ.

Nếu như hắn có thể tiếp tục trưởng thành…

Đợi một thời gian nữa, tiền đối khó mà tưởng tượng.

Bây giờ Vân Tinh có thể có hậu bối giống như thế này, thật sự có thể nói là dị số, chết vào lúc này đúng thật là một tổn thất lớn.

Đáng tiếc, đáng tiếc.

Khương Nguyên càng nhìn càng tiếc hận, trong mắt không khỏi hiện lên một tia tiếc nuối, nhưng chuyện này trước mắt liên quan đến đại nghĩa toàn tộc, tình cảm cá nhân tuyệt đối không thể khiến cho ông ta có một chút dao động nào.

Một khắc sau.

Trong mắt vị cự đầu Viễn Cổ này hiện ra vẻ lạnh lùng, môi mỏng khẽ mở.

“Tiểu bối, đừng trách bản tọa ỷ lớn hiếp nhỏ.”

Tiếng nói vừa dứt.

Tay phải Khương Nguyên giơ nhẹ lên, chỉ một điểm ra hư không.

Lập tức.

Sức mạnh Hoang Cổ cao thâm khí lường, ngưng kết thành một vòng trường hồng bắn về phía trước, những nơi đi qua đều bị bạch hồng bao phủ, vạn vật đều khoác lên một tầng ánh sáng lóa mắt!

Thấy thế, mấy hư ảnh còn lại bộc phát từng trận sợ hãi thán phục!

“Quy Nguyên Nhất Chỉ!?”

“Năm đó, Khương lão một chỉ cắt đứt đường Ma tộc, chiêu này xuất hiện, vạn vật mất màu sắc, người này chắc chắn sẽ chết!”

“Đúng thế! Cho dù phân thân của Khương lão chưa bằng ba phần của thời điểm đỉnh cao, nhưng chỉ cần dùng Quy Nguyên Nhất Chỉ, cho dù là hậy kỳ Hoang Cảnh Thiên Hóa cũng khó mà rút lui an toàn, hống chi là hắn?”

“Đúng là như thế, hắn chỉ có thiên phú, bên người cũng không có hoang khí, không có gì nghi ngờ đã được định trước phải chết!”

“Có điều, người này đúng là đáng sợ, có thể khiến cho Khương lão dùng Quy Nguyên Nhất Chỉ, cho dù có chết ở đây, cũng đủ để kiêu ngạo.”

Vào thời khắc mọi người kinh hô.

Bạch hồng đã lao đến, Trư Nhục Vinh cũng nhìn đến đáy mắt run lên.

Một chiêu này ẩn chứa tu vi cao thâm, khiến cho sắc mặt hắn đại biến, đối mặt với loại cự đầu như Khương Nguyên, không cho phép hắn có một chút sơ suất nào, trong nháy mắt hộ đao trong tay quét ngang, lấy thân đao ngăn cản!

Đao mổ heo tràn đầy dấu vết năm tháng, nhìn có vẻ bình thường không có gì lạ, căn bản không cách nào so sánh được với hào quang sáng chói kia, Trư Nhục Vinh cắn răng nâng đao, trên mặt cũng hiện lên thần sắc khó khăn!

Sự chênh lệch rõ ràng kia, khiến cho mấy đạo hư ảnh nhìn thấy trên mặt lộ ra vẻ cười nhạt.

Tiếp đó chỉ trong chớp mắt.

Bạch hồng và thân đao va chạm vào nhau, phát ra ánh sáng bao trùm đất trời.

Trư Nhục Vinh bị đánh cho bay ra sau, uy thế ánh sáng màu trắng không giảm đi chút nào, trong chớp mắt đã nhuộm mặt đất hoang mạc mênh mông vô tận thành cánh đồng màu trắng tuyết, đến ánh sáng mặt trời rực rỡ cũng hoan toàn bị che lấp!