Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2112 - Mẹ nó, ai sợ ai chứ 2




Đây đúng là mẹ nó!

Vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, vậy phải làm sao bây giờ!

Lẽ nào, chuyện mình tàn sát đồng tộc bị phát hiện rồi?

Chẳng qua nhìn mấy lần.

Trong lòng Long Thiên đã là kinh nghi đan xen, gấp đến nước mắt cũng sắp trào ra ngoài.

Bởi vì không biết rõ ý đồ của nhóm đồng tộc, hắn ta cũng không dám tùy tiện hành động, bởi vì bên cạnh còn có một sát thần đầu trọc, dọa cho Long Thiên gần như giẫm trên băng mỏng!

Vừa mới đối mặt.

Long Thiên đã rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan!

Bốn phía trong tinh hải.

Các tinh anh Ma tộc nhìn một lúc, cả mặt cũng lộ ra thần sắc trang nghiêm.

Bọn họ nhìn thấy Long Thiên và một loài người dáng dấp hòa thượng cùng đi với nhau, thì đã hiểu ra nhưng không tùy tiện lên tiếng, để tránh để lộ thân phận Ma tộc của Long Thiên.

Nhớ lại lời dặn dò của Ma Tôn đại nhân, các tinh anh Ma tộc trẻ tuổi bộc phát căng thẳng.

Bọn họ hai mắt nhìn nhau, truyền tâm từng hồi.

“Quả nhiên Long Thiên công tử đã đánh vào trong nội bộ Nhân tộc, xem ra chúng ta đến rất đúng lúc!”

“Ma Tôn đại nhân đúng thật là liệu sự như thần!”

“Các vị! Chúng ta thân mang trách nhiệm, nhất định không màng tất cả mọi giá để cho Long Thiên công tử có được sự tín nhiệm của Nhân tộc!”

“Không sai, chỉ cần công tử có khả năng hoàn thành đại nghiệp, cho dùng chúng ta trả giá đắt, cống hiến thần hồn cho Ma Tôn đại nhân và Đồ Đằng đại nhân, cũng không hề hối tiếc!”

“Kịch vui này, tuyệt đối không được có bất luận sơ hở gì, tiếp theo đây động thủ, nhất định không được nương tay, để tránh cho hòa thượng kia sinh nghi!”

“Đúng đúng đúng! Chúng ta coi như không biết Long Thiên công tử, đối đãi với công tử giống như Tinh chủ Vân Tinh, xuất thủ tuyệt đối không được lưu tình!”

Trao đổi ánh mắt một lát, các tinh anh Ma tộc đã có giác ngộ.

Mọi người thu tầm mắt lại, quần ma cũng bắt đầu tản ra từng trận sát khí, sát khí đáng sợ không ngừng giao hội, giống như tấm màn đen che lấp ánh sáng, bay thăng về phía Vân Tinh!

Oanh!

Chỉ mấy giây, sát khí đáng sợ kia đã giao hội đến ngay trước mắt, giống như sông lớn vỡ đê, khiến cho sắc mặt Long Thiên đại biến!

Còn may.

Trần Côn Bằng chắp tay trước ngực, một tiếng phật hiệu vang vọng, đánh tan sát khí đáng sợ thành như mây khói.

“A di đà phật.”

Âm thanh du dương truyền vang, khiến cho đáy mắt quần ma trầm xuống!

Đúng thật là tu vi đáng sợ!

Người này, rốt cuộc là thần thành phương nào?

Có loài người cường hoành như vậy chứng kiến ở đây, kịch vui này nhất định không cho phép có bất kỳ sai lầm nào!

Long Thiên cũng bị đáng thức, bất an ngoái nhìn lại áp lực như núi.

Khi hắn ta quay đầu mới nhìn rõ, Trần Côn Bằng đã sớm mỉm cười chăm chú nhìn đến, một câu cũng không nói, nhưng đã khiến cho hắn ta cảm thấy tê cả da đầu.

Nụ cười kia, so với bất cứ thứ gì còn đáng sợ hơn!

Một bên là đồng tộc lạ lùng tập kết, một bên là hòa thượng biến thái đáng sợ, mẹ nó phải làm sao bây giờ!?

Đúng vào thời điểm Long Thiên khóc không ra nước mắt.

Quần ma bắt đầu lần lượt lên tiếng, đóng vai nhân vật kẻ đến đuổi giết!

“Long Thiên, ngươi tàn sát mấy chục cao thủ của tộc ta, hôm nay chúng ta nhất định phải báo thù rửa hận cho tộc nhân!”

“Long Thiên, hôm nay ngươi không chết, thì chúng ta sẽ là người táng thân nơi này!”

“Một trận chiến này, phải phân cao thấp, cũng quyết định sống chết!”

“Long Thiên, đừng có cho rằng có cường giả che chở, thì có thể tàn sát tộc ta, hôm nay tinh anh ác tộc phụng mệnh lệnh của Ma Tôn đại nhân tập trung đến đây, không cần biết ngươi lợi hại như thế này, có cánh cũng khó thoát!”

Một hồi tiếng mắng chửi khiêu chiến lòng đầy căm phẫn, kỹ thuật diễn xuất của quần ma có thể nói là lên đến đỉnh cao, nhìn có vẻ đúng thật có huyết hải thâm thù, không giết Long Thiên thề không bỏ qua.

Một màn này, giống như là hình ảnh thu nhỏ thù hận vô số năm nay của Nhân tộc và Ma tộc, đổi lại thành bất luận người nào ở đây, cũng sẽ không ngờ được, hai bên lại là đồng tộc!

Không thể không nói, những Ma tộc này hoàn toàn đúng thật không hổ là tinh anh.

Thậm chí, đến bản thân Long Thiên cũng trợn tròn con mắt.

Nghe thấy từng tiếng mắng phẫn hận, hắn ta bất ngờ ngước mắt, trong mắt đã là sợ hãi đan xen!

Ôi trời?!

Chuyện giết mấy người Ngưu Ma, đã bị Ma Tôn đại nhân biết rồi?

Tiêu rồi tiêu rồi?

Long Thiên bị hù dọa đến đáy lòng rét lạnh, dường như không nhịn được muốn lên tiếng giải thích.

Nhưng khi ánh mắt hắn ta liếc đến hòa thượng mỉm cười đang đứng bên cạnh, Long Thiên cho dù có ngàn vạn lời nói, vào lúc này cũng không dám nói thật, chỉ nhìn một cái đã bị dọa cho nén hết toàn bộ trở về.

Khoảnh khắc này.

Long Thiên thật sự cảm thấy vô cùng uất ức, một bụng lửa giận nhưng lại không dám phát tác.