Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2110 - Có bỏ đi mới có được 2




Vào lúc Đại Đế đang ngửa mặt kính sợ mong chờ.

Ma Tôn ngồi ở trên vương tọa đen kịt, trong mắt hiện lên một chút vui mừng, khóe miệng phác họa ra độ cong tự tin, nhìn khắp bốn phía trầm giọng hạ lệnh.

“Xem ra các tộc đều đã có giác ngộ, bản tọa rất hài lòng.”

“Nếu như các ngươi đã tình nguyện giúp đỡ Long Thiên, vậy thì mỗi người phái ra một vài tinh anh, cứ như thế sẽ có thể san sẻ tổn thất, để tránh cho đến lúc tộc nào đó cắt đứt hậu bối thiên tài bởi vì vậy mà sa sút, thứ hai cũng có thể cùng lập công tích, tránh để cho tổn thương hòa khí.”

Lời này vừa nói ra, âm thanh cuồng nhiệt nổ vang đại điện!

“Đại nhân anh minh!”

Ma Tôn đúng là hoàn toàn am hiểu quyền mưu, khống chế thật chặt quần ma, quần ma nghe được đều có lợi ích, còn không cần trả giá quá lớn, có thể nói là ai cũng vui vẻ, sùng kính bộc phát đối với Ma Tôn, dường như đã hóa thân thành fan cuồng, tranh nhau chen lấn thể hiện thái độ.

Không qua bao lâu.

Toàn bộ tinh anh trẻ tuổi của các tộc đã đến trình diện, trải qua bước tuyển chọn cuối cùng chọn ra được hơn mười vị thiên tài Ma tộc, sau khi được Ma Tôn đại nhân đổ cho mấy chén canh gà, cả người cũng chấn động nhiệt huyết trước nay chưa từng có.

“Đại nhân anh minh! Chúng ta chắc chắn hy sinh vì nghĩa, giúp Long Thiên công tử hoàn thành đại nghiệp!”

“Tộc ta chắc chắn sẽ hùng bá vũ trụ, hiên ngang vạn cổ!”

Sau khi tỏ thái độ oanh liệt, mấy thân ảnh trùng trùng điệp điệp đẩy ra hư không, không ít ma đầu nhìn đến nhiệt huyết sôi trào, trong mắt Ma Tôn cũng lóe ra ánh sáng hi vọng!

Đúng vào lúc đó.

Bên ngoài hư không Nguyên Tinh, cả người Long Thiên dính đầy vết máu đi ra.

Lúc này, hắn ta không còn vẻ tiêu sái lúc trước, ánh mắt trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên vẻ phức tạp, nhìn có vẻ cũng có chút mệt mỏi.

Nhưng khi thấy Trần Côn Bằng mỉm cười nhìn chằm chằm.

Long Thiên bị hù dọa cho giật mình, trong nháy mắt tất cả thần sắc tiêu tán, một chút suy nghĩ nhỏ cũng không dám để lộ ra ngoài, vội vàng đi lên phía trước hành lễ.

“Đại sư!”

“Tại hạ đã tiêu diệt ma… Ma tộc Nguyên Tinh, giống như ngài nói, diệt cỏ tận gốc!”

Nghe xong, Trần Côn Bằng cất quyển sách trên tay mình đi, mỉm cười gật đầu.

“Ừm, không tệ không tệ.”

“Tuy có mấy con cá lọt lưới chạy mất, nhưng ngươi có thể biết diệt cỏ tận gốc, đã nói lên quả nhiên thí chủ có phật tính, có duyên với phật ta.”

Nghe thấy lời tán thưởng, Long Thiên mới hơi thả lỏng một chút, liên tục gật đầu.

“Đúng đúng đúng…”

Đúng lúc này, Trần Côn Bằng đánh giá hai tay Long Thiên dính đầy vết máu, bất ngờ chuyển đề tài.

“Có điều, ngươi làm chuyện này thật sự không thành thục, khiến vũ lực thấm đẫm máu tươi, hoàn toàn không hiểu chân ý từ bi vi hoài của phật ta, phật tính vẫn là còn kém một chút.”

Long Thiên bị lời này khiến cho sững sờ, chỉ cảm thấy phúc họa khó lường, vội vã lên tiếng giải thích.

“Đại sư, ta…”

Không đợi hắn ta nói tiếng, Trần Côn Bằng đã đưa tay phải ra.

Lập tức!

Bàn tay kia biến ảo tăng lớn gấp mấy trăm lần, bàn tay khổng lồ mờ mịt ánh sáng màu vàng chói mắt, mấy đạo khí tức từ các tinh cầu tuôn ra, bị bàn tay khổng lồ nắm chặt trong tay.

Thuận theo cái năm tay của Trần Côn Bằng, năm ngón tay khồng lồ cũng nắm chặt tinh không, lập tức mấy đạo thân ảnh hóa thành mây khói, thần hồn câu diệt!

Mấy khí tức quen thuộc vừa rồi vẫn còn tồn tại, trong chớp mắt đã không còn tung tích, giống như là chưa từng xuất hiện trên thế gian này vậy, phảng phất như một chưởng kia đã đủ để nắm chặt toàn bộ tinh hệ.

Loại thủ đoạn này, quả thực mạnh đến mức khó bề tưởng tượng!

Si…

Long Thiên nhìn đến mạnh mẽ hít vào khí lạnh!

Hòa thượng này rốt cuộc có lai lịch gì.

Đưa tay đã là một chiêu tất sát, đến một chút cặn bã cũng không để lại, thủ đoạn hung tàn, quả thực khiến Ma tộc gận sôi, đây vẫn còn là người sao!

Chưa đến mấy giây.

Long Thiên đã bị hù dọa cho sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, hắn ta lặng lẽ dịch chuyển tầm mắt, trong mắt chỉ còn lại đủ loại kính sợ.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của Long Thiên, cuối cùng Trần Côn Bằng cũng chậm rãi ngoái nhìn, chắp tay trước ngực, cả mặt ý cười hòa nhã.

“A di đà phật.”

“Thí chủ, sau này ngươi cũng nên động thủ như vậy, để tránh cho máu tươi dính vào người, độ hóa yêu ma đúng là công đức vô lượng, nhưng cũng phải chú ý đến phương pháp làm việc mới đúng.”

“Thiện tai, thiện tai.”

Sau khi thi triển lời nói đáng sợ, lời nói càng là vô cùng hung tàn.

Long Thiên nghe đến hàm răng cũng bắt đầu run lên, vội vã nhu thuận gật đầu.

“Vâng, vâng.”

Sau mấy câu dặn dò, hắn ta căn bản không quan tâm nghĩ được cái gì nhiều, tất cả đều đồng ý.

Cho dù Trần Côn Bằng tuyên bố phải cùng với Long Thiên quay trở về Vân Tinh, như thế lúc nào cũng có khả năng bại lộ thân phận, Long Thiên cũng không dám có chú ý kiến, giống như giẫm trên băng mỏng theo sát sau lưng, trong lòng đã nhận thức rõ hiện thực.