“Cho dù các hạ tình nguyện đi cùng, đúng là có thể giúp đỡ rất lớn, nhưng bây giờ Vân Tinh đang trong lúc xây dựng lại, chính là thời khắc mấu chốt, bản tọa phải chủ trì đại cục, tập hợp sức mạnh tín ngưỡng. Sao có thể vì một chút sinh linh thấp kém không đáng kể, đặt đại nghiệp của toàn bộ tinh hệ sang một bên chứ?”
“Nếu như các hạ muốn cứu giúp Nguyên Tinh, có thể tự đi trước.”
Long Thiên phất hai tay, trên mặt mang theo ý cười mãn cưỡng.
Bộ dáng kia, hoàn toàn chính là thể hiện ra tư thế khó xử, lời nói cũng là nói đến khiến cho lòng người lạnh giá, nhìn thế nào cũng là kiểu qua loa đá bóng, còn vung nồi trách nhiệm của mình sang cho người khác.
Rõ ràng là Tinh chủ, thế mà lại căn bản không quan tâm sống chết của tu sĩ những tinh cầu khác, còn có thể thoải mái, quyết tâm đứng ngoài quan sát như vậy.
Đây căn bản không phải năng lực có hạn, mà là thái độ vấn đề.
E rằng ngay từ đầu, hắn ta đã không có ý định xuất thủ cứu giúp Nguyên Tinh!
Ngụy Đông Hải kinh ngạc đứng yên bất động, phảng phất như có chút ít không quen biết vị Tinh chủ đại nhân đức cao vọng trọng này. Không cần lên tiếng, loại cảm giác mất mát và bất đắc dĩ kia đã viết rõ ràng ở trên mặt của Ngụy Đông Hải.
Để ý đến loại biến hóa dáng vẻ nhỏ bé này.
Khóe miệng Long Thiên hơi nhếch lên, trong đáy mắt hiện lên vẻ khôn khéo nhìn thấy tất cả.
Long Thiên có thể được phái đến Vân Tinh, cũng không phải chỉ là tu vi cao thâm, khống chế đối với lòng người cũng đặc biệt xuất chúng, bất luận là cục diện gì, hắn ta đều có lòng tin có thể dựa vào mưu trí của mình để ngăn cơn sóng dữ.
Cho dù gặp được tu sĩ cường hoàng không rõ lai lịch, thì có thế nào?
Chỉ hai ba câu, vẫn như cũ có khả năng phớt lờ chuyện này!
Nói đến nước này, nếu như là người tinh mắt cũng không hay ở miệng nữa, cho dù trong lòng có bất mãn, thì có thế nào, bản thân mình tốt xấu gì trên đầu cũng treo danh tiếng của tinh chủ, cho dù tu vi có kém một chút, cuối cùng trong mắt người ngoài cũng là người có sự củng cố của thiên đạo, đối phương ít nhiều cũng sẽ cho ít thể diện mới đúng.
Nhìn thấy đại cục đã định.
Thân phận Tinh chủ của Long Thiên cũng vững như bàn thạch, không cần phải lo lắng cho đại kế của Ma tộc, hắn ta mỉm cười nhìn về phía Dịch Phong, trên mặt hiện lên sự tự tin của người thắng cuộc.
“Ha ha…”
“Các hạ không ngại đường xa vạn dặm đến đây báo tin tức, tâm tư đại nghĩa khiến người khác kính nể, khổ nỗi bản tọa có trách nhiệm trên người, mong được tha thứ, loại ân tình này, chúng sinh Nguyên Tinh ta sẽ ghi khắc trong lòng, tương lai chắc chắn sẽ đáp tạ.”
Đầu tiên nói rõ chỗ khó xử để từ chối, rồi lại lấy tình nghĩa kết giao, lời xã giao nói ra cực kỳ viên mãn, cuối cùng còn dùng thân phận Tinh chủ lên tiếng hứa hẹn, cho đối phương đủ thể diện.
Đủ loại ngôn từ được nói ra, đủ để bịt miệng người nhàn rỗi.
Một bộ đạo lý tiểu tâm tư đối nhân xử thế, được Long Thiên sử dụng đến thuần thục không một kẽ hở.
Bất luận là ai, cũng không cách nào nói tiếp nữa.
Cho dù là cường giả trước mắt tu vi lợi hại, thì có thế nào chứ, tu sĩ loài người coi trọng nhất là đạo lý đối nhân xử thế, tu vi đến loại trình độ của hắn, có lẽ càng là hiểu được đạo lý trong đó, lẽ nào còn có thể lật mặt xé rách mặt mũi sao?
Long Thiên hơi ôm quyền, ý cười trên mặt càng đậm hơn, phảng phất như cuối cùng cũng tìm lại được thể diện.
Nhưng chờ đợi một lúc.
Từ đầu đến cuối Dịch Phong đều không lên tiếng, cũng không có bất kỳ hành động gì.
Loại yên lặng cổ quái này, không khỏi khiến cho Long Thiên và Ngụy Đông Hải kinh nghi nhìn chăm chú.
Không đợi Long Thiên tiếp tục biểu diễn.
Dịch Phong đã lớn tiếng mắng chửi, không có chút cố kỵ nào đáng nói!
“Ngươi thân là cường giả chấp chưởng tinh hệ, thế mà lại là hạng người như thế?!”
“Nguyên Tinh có nguy cơ tồn vong, ngươi không đi cứu viện còn liên tục từ chối, thậm chí há miệng ngậm miệng đều là nhỏ bé không đáng nhắc đến, trong mắt căn bản không có sự sống chết của chúng sinh Nguyên Tinh, còn dám thay trăm triệu sinh linh Nguyên Tinh cảm ơn, đúng thật là không biết xấu hổ!”
“Nếu như ngươi không phải tinh chủ, nói một vài lời châm chọc cũng thôi đi, thân không ở vị trí của người không phải lo việc đó, cùng đi cứu viện cũng không muốn, chỉ tư thế này, còn không biết xấu hổ tự xưng là Tinh chủ?”
“Chuyện này cũng không quản, cái kia cũng không cứu, ngươi làm Tinh chủ cái gì!”
“Ta hỏi lại lần nữa, rốt cuộc ngươi có đi không!?”
Một hồi tiếng mắng vang vọng, Ngụy Đông Hải nghe đến hai mắt trợn tròn!
Tuy nói lời này thật sự bất ngờ, cũng đủ loại thất lễ, nhưng lúc này nghe ra, ngoại trừ chấn kinh không nói nên lời ra, đương nhiên Ngụy Đông Hải còn cảm thấy vô cùng thoải mái!