Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2097 - Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào 2




Lời nói này vừa mới dứt.

Cái mặt trắng của Long Thiên càng đen thêm ba phần!

Một chiêu của mình còn chưa thử ra được sâu cạn của đối phương, lúc này lại nghe thấy câu này, vẫn luôn cảm thấy lời nói này có hương vị quanh co lòng vòng!

Hạt gạo đom đóm, hạo nguyệt sáng chói?

Mẹ nó!

Một Thánh Nhân nho nhỏ, nói ai là hạt gạo đom đóm đây!

Lập tức, đáy mắt Long Thiên đến sát ý cũng không khống chế được nữa!

Cuối cùng, Dịch Phong cũng phản ứng lại.

Tinh chủ này hoàn toàn đúng là ngại xuất thủ, dù sao người ta cũng là người mạnh nhất tinh hệ, chung quy làm việc cũng phải quan tâm đến thanh danh.

Xem ra, chỉ có tự mình xuất thủ trước, mới có thể buộc hắn dùng thực lực chân chính để đối chiến, nếu không, cơ hội tự tìm chết tốt nhất này nhất định sẽ bị ngâm nước nóng.

Trầm ngâm mấy giây.

Dịch Phong khẽ gật đầu, trong lòng lẩm bẩm vang lên giọng nói.

“Vì tự tìm chết, chỉ có thể mạo phạm rồi!”

Sau khi quyết định.

Trong mắt Dịch Phong lóe lên ánh sáng, năm ngón tay nắm chặt triển khai tư thế, quang minh chính đại đánh một chưởng về phía đối diện!

Một chưởng kia nhìn thì cực kỳ bình thường, tốc độ cũng không nhanh, càng không phải hành động âm thầm đánh lén, chẳng qua chỉ là tuyên chiến xuất chiêu tầm thường nhất.

Cũng không có một chút thanh thế dư thừa nào, cũng không có bất kỳ dị tượng thiên địa gì, hành động nhìn có vẻ cực kỳ giống một chưởng lúc trước.

Nhưng mà.

Sau khi vung ra một quyền kia!

Đúng vào lúc Long Thiên tức giận ngập đầu, hắn ta đột nhiên cảm thấy một cỗ uy áp như cuồng phong phả vào mặt, trong lòng đột nhiên ớn lạnh lạ lùng, sau lùng cũng ớn lạnh!

Đột nhiên hắn hoàn hồn.

Nhìn thấy rõ trước mắt, hai con ngươi kinh hãi đến vô cùng chấn động!

Vốn dĩ chỉ là quyền ảnh bình thường, thế mà lại tiêu tán ra uy thế đáng sợ đến hắn ta cũng chưa từng thấy, quyền ảnh hư tượng phảng phất như thu nạp uy lực thiên địa, giống như đang cứng rắn khuếch trương lên gấp trăm ngàn lần.

Trong chớp mắt.

Quyền ảnh hư tượng đã đỉnh thiên lập địa, bao trùm lên đầu giống như mặt trời Xích Viêm rơi xuống.

Quyền uy như mặt trời nóng bỏng, mạnh mẽ như bôn lôi!

Một quyền vô cùng đáng sợ xông thẳng đến trước mặt, sắc mặt Long Thiên đại biến,căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng nào, đã bị quyền phong gào thét bao phủ!

“Oành!”

Một âm thanh bùng nổ vang vọng đất trời!

Long Thiên bị một quyền đánh cho bắn đi thật xa, giống như đạn pháo bắn vào trong biển cát vô tận, dậy lên từng trận biển cát cuồn cuộn bay đi ra, biển cát giống như bị một thanh kiếm khổng lồ vô hình chém ngang, để lại một khe rãnh rất xấu chấn động lòng người!

“Oanh!!!”

Làn sóng rãnh sâu không ngừng lan tràn về phía xa, Ngụy Đông Hải kinh ngạc đến trợn mắt há mồm!

Tất cả những thứ này đến quá mức bất ngờ.

Thế mà Tinh chủ đại nhân lại bị một quyền đánh cho không thấy tăm hơi, đến sức đánh trả cũng không có, cho dù tận mắt nhìn thấy, cũng khó có thể tin được cảnh tượng đáng sợ thế này, làn sóng chấn động trong mắt lớp này cao hơn lớp trước.

Ngây ngốc đứng nhìn mấy giây.

Ngụy Đông Hải chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, đến đầu cũng đã không phản ứng kịp.

Dịch Phong đánh ra một quyền này, cũng cả mặt ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.

Cho dù hắn trải qua mấy lần thất bại, cũng đã sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng không ngờ được tinh chủ này lại yếu như thế, đến một quyền cũng không chịu được…

Trước mắt nhìn thấy đối tượng tự tìm chết tốt nhất đã bị biển cát vùi lấp, đột nhiên Dịch Phong cảm thấy có loại dự cảm không ổn quen thuộc, tâm tình trở nên vô cùng phức tạp, chỉ có thể vô thức không ngừng cầu nguyện.

“Tinh chủ đại nhân, ngươi nhất định phải đứng lên, đừng bị một quyền này của ta đánh bại, nếu không ta còn có thể trông chờ vào ai đây!”

Căng thẳng nhìn chăm chú thật lâu.

Cuối cùng biển cát cuồn cuộn ở xa cũng dừng lại, một bóng người phóng mạnh lao ra!

Dịch Phong nhìn thấy thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn muốn ra tay lần nữa, nhưng khi hắn nhìn kỹ vài lần, đáy mắt lại cứng đờ, cả người sững sờ tại chỗ.

Trong tầm mắt.

Long Thiên lao ra từ biển cát, sợi tóc tán loạn bẩn thỉu, đứng trên không trung không ngừng thở hổn hển, nhìn thế nào cũng giống như hao phí không nhỏ, e rằng trong thời gian ngắn là không tiếp được chưởng nữa.

Không đợi Dịch Phong lên tiếng hỏi ý kiến.

Long Thiên đã bay đến gần mấy trượng, cả mặt kiêng kỵ trầm giọng nhìn chăm chú.

“Tu vi của các hạ cao thâm, đường xa đến đây sỉ nhục tại hạ, rốt cuộc là có dụng ý gì!”

Âm thanh trầm thấp cùng nghĩ khí nghiêm túc, rõ ràng có chút hổn hển, nhưng lại không thể không kìm nén lên tiếng, áp chế lửa giận trong lòng, lúc này, Long Thiên không thể nào thể hiện ra được khí độ cao nhân, cũng không còn là tinh chủ đại nhân kiêu ngạo.

Nhìn thấy loại dáng vẻ này, Ngụy Đông Hải đứng ở phía xa đã nhìn đến ánh mắt ngây dại.

Chỉ một quyền.

Tinh chủ đại nhân đã rơi xuống thần đàn, phảng phất cũng chỉ như thế mà thôi.