Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2089 - Có hi vọng




Nhìn xung quanh bốn phía huyên náo, Dịch Phong chỉ cảm thấy bi hoan của nhân loại cũng không thể tương thông.

Hắn không biết rõ vì sao người người đều giống như điên cuồng vậy, cũng không có tâm tình quan tâm lời nói bát quái nào cả, tìm kiếm liên tục mấy ngày, thuận theo Tiên Vực thăm dò được Cửu Giới, nhưng từ đầu đến cuối không có một chút tin tức của cái gọi là Tinh Chủ, hắn đã lười đến mức không muốn phí sức.

Dù sao những bóng đen bên ngoài tinh cầu kia cũng đã bị tiêu diệt, bản thân mình cũng dùng sức cố gắng lớn nhất, nhưng thật sự không tìm thấy Tinh chủ, những chuyện lan truyền cũng chỉ như thế mà thôi.

Hiếm khi trở về Vân Tinh, hắn dứt khoát trở về đảo Ám Ảnh dưỡng lão được rồi?

Cũng không biết những bằng hữu cũ như thế nào rồi, bây giờ những đồ đệ không biết cố gắng kia có tiến bộ gì hay không, còn có tên đáng chết Lâu Bản Vĩ, có trộm tiền tài chạy ra ngoài gây chuyện thi phi hay không?

Tiền bị mình mang đi hết rồi, chắc tên kia sẽ không bán sạch đồ trong nhà đó chứ?

Đủ loại suy nghĩ lóe lên trong đầu, Dịch Phong cảm thấy mệt mỏi đối với hiện trạng bây giờ, đồng thời trong đáy lòng sinh ra ý muốn về nhà mãnh liệt, nhịp bước dưới chân cũng tăng lên không ít.

Đúng vào lúc hắn đi ra cửa thành, phía đối diện cũng có một người đi đến, người này ngăn trước mặt hắn ngây ngốc nhìn mấy giây, rồi đột nhiên vui mừng ôm quyền lên tiếng!

“Dịch, Dịch huynh đệ?!”

Bất ngờ có người nhiệt tình ân cần thăm hỏi, Dịch Phong có chút mơ hồ, dù sao cũng cảm thấy có chút quen mặt, nhất thời không nhớ ra được đã từng gặp ở đâu.

Tỉ mỉ quan sát một lúc.

Mãi dến khi nhìn thấy hồ lô rượu bên hông đối phương, rồi nhìn kỹ lão đầu này một chút, đột nhiên hắn mới mở to mắt, trên mặt cũng lộ ra ý cười ngạc nhiên.

“Tại sao ngươi lại ở đây?”

Người đến chính là Ngụy Đông Hải.

Ngày còn ở bên trong thôn nhỏ vô danh, Dịch Phong còn từng cùng với lão đầu này làm mì long tu, cùng nhau tản bộ ở hành lang Hồi Cổ, không ngờ được thế mà hôm nay còn có thể ngẫu nhiên gặp lại ở Việt Giới.

Đây đúng thật là cuộc đời sợ gì không gặp lại nhau.

Bạn cũ trùng phùng cả mặt đều là thần sắc vui vẻ.

Phiền muộn của Dịch Phong tiêu tán đi không ít, lên tiếng hàn huyên.

Ai ngờ được hình như Ngụy Đông Hải càng kích động hơn, cả mặt ý cười lên tiếng nói chuyện liên tục không ngừng.

“Dịch huynh đệ, chúng ta thật là đã lâu không gặp, những ngày này ngươi đã đi đâu, tất cả có tốt không?”

Nhìn dáng vẻ đầy mặt gió xuân, trong mắt Dịch Phong có chút hâm mộ.

Ngụy lão ca này đúng thật là tiêu sái, cho dù lớn tuổi, người ta vẫn cả người tràn ngập nhiệt tình như cũ, đúng thật là nhân sinh phong phú.

Nào giống bản thân mình…

Những năm nay chẳng làm được trò trống gì, muốn gia nghiệp không có gia nghiệp, nhận đồ đệ cũng đều là một nhóm cặn bã, ngoại trừ Liễu Không có một thân tu vi không hiểu thấu ra, cái gì cũng không có.

Đến bây giờ, đến một Tinh chủ cũng không tìm được, hắn sắp biến thành cá ướp muối rồi.

Dịch Phong âm thầm thở dài trong lòng, thuận miệng cười lên tiếng.

“Tạm… cũng tạm được.”

“Gần đây ngươi đang làm cái gì, nhìn có vẻ khí sắc không tệ. Vì sao ngươi lại đến đây?”

Nghe thấy lời tán dương, Ngụy Đông Hải vuốt râu cười lớn.

“Ha ha ha, Dịch huynh đệ nói đùa.”

Hắn vừa định lên tiếng trả lời, lại phát giác bốn phía tràn ngập bóng người, chuyện về Tinh chủ thật sự quá quan trọng, tất cả cần phải làm việc tận trọng, không nên tùy ý khoe khoang ở Việt Giới nho nhỏ, đẻ tránh gieo ra nhân quả không tốt.

Nghĩ đến đây.

Đầu tiên Ngụy Đông Hải thu hồi ý cười, nhích lại gần mấy phần nghiêng người nói.

“Dịch huynh đệ, nơi này không phải chỗ để nói chuyện, mời người không bằng gặp ngẫu nhiên, hay là chúng ta vào thành tìm một tửu lâu nói chuyện!”

Nhìn tư thế thần thần bí bí kia, Dịch Phong cũng không có nhiều hào hứng lắm, chỉ cảm thấy gần đây buôn ba buồn khổ, có cơ hội uống một hồi chém gió cũng không tệ, nên thuận thế gật đầu đồng ý.

“Cũng được.”

Hai người ăn nhịp với nhau, quay người đi vào thành.

Không bao lâu sau, bọn họ tìm đến một tửu lâu có phong cảnh tao nhã, hai người ngồi xuống gần cửa sổ trong một gian phòng trang nhã.

Mấy ly rượu nhạt vào bụng.

Ấm áp thuận theo cổ họng rót thẳng vào lục phủ ngũ tạng, khiến cho cả người cảm thấy sảng khoái.

Ý cười của Ngụy Đông Hải càng đậm thêm, nhích lại lên mở miệng lên tiếng.

“Dịch huynh đệ.”

“Thật không dám giấu diếm, ta đến Việt Giới, trên người có một chuyện lớn quan trọng, hôm nay chúng ta gặp gỡ, cũng là một hồi cơ duyên của ngươi, càng là cơ hội tốt để ta báo đáp ân tình tặng kiếm ngày đó, đúng thật là thiên ý!”

Chuyện lớn?

Nghe thấy lời nói nghiêm túc, Dịch Phong vẫn như trước chỉ khẽ gật đầu.

“Ngươi quá khách khí rồi, một thanh kiếm mà thôi, không đến mức để ý như vậy, nói báo ân cái gì chứ, có chút quá khách khí rồi.”

“Hôm nay chúng ta tùy ý uống rượu ôn chuyện là được, không cần quá khách sáo.”