Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2082 - Đại nhân cao kiến




“Hơn nữa thứ phong tỏa tinh cầu dường như đã bị ta chặt đứt hoàn toàn, cho dù không tìm được giới chủ gì đó hẳn cũng không coi như hố người ta nhỉ.”

Uống xong một bình rượu, Dịch Phong không nhịn được lẩm bẩm.

Nói thật gần đây hắn thật sự cảm khái rất nhiều.

Với thực lực của bản thân đến nay hắn vẫn có cảm giác như mộng ảo.

Thậm chí vẫn luôn không dám tin.

Thực lực của hắn rốt cuộc đến từ đâu?

Vẫn luôn như vậy, hay là hệ thống chó má ở sau lưng lén lút đưa cho?

Nếu vẫn luôn có thực lực như thế vậy thì trước đây có phải hắn là một tên ngốc không?

Hơn nữa điều khiến hắn vô cùng nghi ngờ là bây giờ khi hắn chiến đấu vẫn không có gì đặc biệt như cũ, chỉ nắm giữ được chút ít thủ đoạn thôi.

Lúc này.

Ốc sên phiên bản bé nhỏ nằm bò trên bàn rượu thu hút sự chú ý của hắn.

Vừa nãy khi vội vã đuổi đến Vân tinh hắn mới xem như trải nghiệm tốc độ của tên này một cách chân chính.

Có lẽ tên này vẫn luôn giả vờ?

Mà trùng hợp vào lúc này, ánh mắt vô hại với mọi thứ của ốc sên nhìn qua đây.

“Ùng ục ùng ục.”

Âm thanh truyền ra, chớp mắt khiến lửa giận của Dịch Phong dâng cao.

“Thứ chó má, ngươi còn giả vờ còn giả vờ à.”

Trong lúc nóng giận, lòng bàn tay Dịch Phong như che phủ diều hâu, trực tiếp trùm ốc sên lại.

Một chưởng này.

Trực tiếp đập bẹp ốc sên.

Nhưng ngay sau đó, nó lại cử động, cơ thể khôi phục hình dạng ban đầu, dường như không muốn để ý Dịch Phong, trợn mắt liếc Dịch Phong xong bèn quay đầu gục xuống bắt đầu đi ngủ.

Mắt thấy Mạn Mạn vẫn có bộ dáng cá mặn như cũ, như thể ốc sên chết chẳng sợ nước sôi.

Dịch Phong biết có hỏi cũng như không.

Huống hồ ngay cả nói chuyện nó cũng không biết, cứ rối rắm tiếp cũng chỉ phí sức.

Cạn lời liếc nhìn ốc sên một cái rồi Dịch Phong không để ý đến nữa.

Nhìn như không quan tâm không hỏi han, nhưng trong lòng hắn lại rõ ràng hơn bao giờ hết, tất cả chân tướng mà hắn biết tuyệt đối không đơn giản như trong ấn tượng của quá khứ.

Hắn của lúc này không hề tầm thường, không phải ai cũng đỡ được một chưởng của hắn, ốc sên chết tiệt này lại không có chuyện gì cả, tốc độ còn nhanh đến khó tin...

Sự tồn tại này thật sự không khác gì so với lời giới thiệu của hệ thống.

Dịch Phong không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.

Tất cả quà tặng từ hệ thống, và những sinh vật xung quanh hắn...

Còn cả Lâu Bổn Vĩ ngay từ lúc đầu.

Nếu không nhầm, tên này tám phần cũng đang giả ngốc!

Hắn ta có thể có danh hiệu tay đấm mạnh nhất hẳn phải có chút gì đó mới đúng, ít nhất tuyệt đối không thể yếu đến mức không có sức đánh trả trước mặt mình.

Thứ chó má này, vậy mà vẫn luôn lừa mình!

Nghĩ đến đây.

Đáy mắt Dịch Phong lóe sáng, sắc mặt hơi u ám một hơi uống hết ly rượu.

Nương theo cửa sổ tửu lâu nhìn ra xa, tầm mắt của hắn trở nên rõ ràng hơn, đủ mọi phồn hoa của con phố náo nhiệt chốn hồng trần, hàng trăm sắc thái vui buồn đau giận của chúng sinh, hắn đều nhìn thấy không sót chút gì.

Tầm nhìn không ngừng bay xa đến chân trời, suy nghĩ cũng càng lúc càng trôi xa.

Cùng lúc này.

Cách thị trấn nhỏ hàng ngàn dặm, trên đỉnh núi băng xuất hiện vài bóng người.

Trên vách núi tuyết, một nhóm người mặc áo choàng đen đồng loạt quỳ xuống, cung kính hành lễ với người đang chắp tay sau lưng, người dẫn đầu bẩm báo mọi chuyện mình biết, sắc mặt có chút thấp thỏm.

“Khởi bẩm đại nhân...”

“Gần đây chúng ta thăm dò xung quanh, tìm kiếm cổ tộc bí cảnh khắp nơi, từ đầu đến cuối không hề thăm dò được tin tức liên quan đến chủ nhân Vân tinh, nhưng Vân tinh chắc chắn là giới tinh của tinh hệ này, chuyện này là kết quả chúng ta khổ tâm điều tra được, tuyệt đối không phải giả, chúng ta xin thề với thần hồn của mình!”

Giọng nói căng thẳng vang lên, nhóm người yên tĩnh chờ đợi.

Mặc cho gió tuyết rợp trời, trong tai bọn hắn lúc này lại không nghe được bất kỳ âm thanh dư thừa nào, áp lực toàn thân không ngừng dâng cao, toàn bộ tinh thần đều chăm chú chờ đợi chỉ thị của vị đại nhân trước mặt, dáng vẻ cung kính lấy lòng.

Chẳng qua chỉ vài giây, nhóm người đã hồi hộp như giẫm trên băng mỏng.

Bóng dáng kia từ đầu đến cuối không hề ngước mắt, chỉ thản nhiên thốt ra một câu nhẹ bẫng.

“Ồ?”

“Các ngươi đã tra mấy ngày rồi, chỉ được chút tin tức này thôi sao?”

Rõ ràng là một lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại như băng tuyết vạn trượng rơi xuống, khiến nhóm người hoảng hốt cúi đầu phục tùng, bóng đen đồng loạt chấn động.

“Đại nhân tha tội!”

“Không phải chúng ta vô dụng, thật sự là do chủ nhân Vân tinh quá gian xảo!”

“Chúng ta gần như đã tìm khắp những nơi kín đáo bí ẩn ở Vân tinh, không bỏ qua bất cứ cổ tộc nào, nhưng vẫn không tra được chút tin tức gì cũng chẳng biết hắn trốn ở đâu, ngay cả tu sĩ loài người ở Vân tinh cũng không biết tin tức!”