Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2077 - Cơ duyên trước nay chưa từng có




Ánh sao rợp trời ở ngay trước mắt, thế mà chỉ vì một mình Dịch tiên sinh?

Dịch tiên sinh, ghê gớm như vậy sao…

Trăm ngàn già trẻ nam nữ, hoảng hốt đến độ cằm cũng muốn rơi xuống đất!

Lão tộc trưởng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nghĩ đến mình từng dạy cho Dịch Phong, sợ đến mức đầu cũng chẳng dám ngẩng lên, nhóm người Từ Phượng Minh hoảng hồn bất an, nhớ lại những chuyện trước đây, hơi thở càng thêm nặng nề.

Ngụy Tiểu Vi là người quen thuộc nhất thất thanh thốt lên!

“Dịch, Dịch tiên sinh?!”

Đột nhiên,đôi mắt của tiểu cô nương này run rẩy không thôi, vô thức che miệng, khó lòng khống chế tiếng lẩm bẩm thất thần, chấn động trong lòng không cần nói thêm nữa.

“Không ngờ Dịch tiên sinh lại là tiên nhân lợi hại như vậy…”

“Ta còn thường đến quấy rầy hắn, thường đưa y phục đồ ăn cho hắn, trước giờ hắn chưa từng ghét bỏ, bây giờ nghĩ lại thật quá mất mặt…”

Lời lẩm bẩm kia rất khẽ khàng.

Trong cả trăm ngàn người đang chấn động, hoàn toàn không dễ phát giác.

Nhưng trong quán trà là sự tồn tại bậc nào, tất nhiên nghe thấy rõ ràng, biết cô nương này và Dịch tiên sinh có quan hệ không tệ, cho dù là nữ tử bình thường, đa số kẻ mạnh đều không nhịn được đánh giá.

Tinh chủ đại nhân hơi rủ mắt, trong mắt lóe sáng.

Khẽ mỉm cười nhìn chăm chú, ánh mắt mang theo khen ngợi.

“Tiểu cô nương…”

“Ta thấy ngươi có tiên duyên, không biết có ý tu đạo hay không? Nếu có, chi bằng gia nhập môn hạ của ta nhé?”

Nhẹ nhàng nói một câu, lần nữa khiến nhóm người ngạc nhiên biến sắc.

Đừng nói trên dưới trấn Thanh Hà chấn động, ngay cả rất nhiều ông lớn trong quán trà cũng lặng lẽ lộ ra vẻ phức tạp, có người âm thầm tiếc hận, có người lại tỏ ra yêu thích ngưỡng mộ.

Ngụy Tiểu Vi xinh xắn bình thường, thoáng chốc trở thành tiêu điểm.

Nàng ta hoàn toàn không ngờ tinh chủ đại nhân lại muốn nhận mình làm đồ đệ, phúc phần này cho dù nằm mơ cũng hiếm có, lúc này chẳng thể phản ứng lại chỉ đành ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

May mà lão tộc trưởng nhanh tay lẹ mắt, vội vã kéo nàng ta ra trước quỳ lạy.

“Bái, bái kiến sư tôn...”

“Tốt, tốt.”

Tinh chủ đại nhân mỉm cười gật đầu, hiện trường dần dần lan tràn không khí kích động, trên dưới trấn Thanh Hà đều cảm thấy vinh hạnh, cảm giác vui vẻ làm vơi đi sự căng thẳng khi trước.

Có lẽ thu nhận đồ đệ là việc vui, tinh chủ đại nhân càng thêm ôn hòa, tặng rất nhiều bảo vật, những ông lớn còn lại cũng liên tiếp ra tay, nhóm người trấn trưởng lại thấy hoảng sợ.

Nhất thời niềm vui bất ngờ vì trời ban tiên duyên lan rộng xung quanh.

Lão tộc trưởng cũng kích động không thôi, cười làm lành yên tĩnh chờ đợi bên cạnh, hôm nay có thể nói là ngày rực rỡ nhất cuộc đời ông ta, cũng là ngày vinh hạnh của vô số các đời ở trấn Thanh Hà.

Cơ duyên như vậy, có thể nói là trước nay chưa từng có!

Lão tộc trưởng tu đạo nhiều năm, rất nhiều việc đều hiểu tận gốc, lúc này bất kỳ ai cũng hiểu rõ, chư vị đại nhân nể mặt Dịch tiên sinh mới trọng thưởng khoan dung độ lượng như vậy.

Cùng lúc khi mọi người vui mừng ngạc nhiên lẳng lặng bàn tán, lão tộc trưởng và các vị đại nhân trong quán trà đều nhìn về phía nhà tranh, trong mắt lóe lên ánh sáng kính sợ khó nói nên lời.

Trong nhà tranh được mọi người nhìn chăm chú, lúc này vô cùng yên ổn.

Trong tiểu viện.

Dịch Phong ngồi bên bàn đá, chậm rãi rót trà, động tác nho nhã cảnh đẹp ý vui, hoàn hảo tựa bức tranh.

Tinh chủ Nguyên tinh Cổ Đạo Phương ngồi bên cạnh lộ vẻ kính sợ, không dám có chút thất lễ.

Sau khi trò chuyện vài câu.

Hắn ta mỉm cười chắp tay nhận ly trà, thuận tiện cám ơn cảm khái lên tiếng.

“Đa tạ tiền bối.”

“Một kiếm của tiền bối ở điện Thương Nguyên lần trước có thể nói là vô cùng khủng khiếp, đến tận bây giờ ký ức của vãn bối vẫn như mới, hôm nay may mắn được thấy phong thái của tiền bối như cũ, thật sự rất vinh hạnh.”

Đường đường là chủ nhân nguyên tinh, lúc này lại khép nép ngồi bên cạnh lời nói khiêm tốn, nếu để người ngoài nhìn thấy, đủ để chấn động trăm ngàn năm sau.

Nhưng mà.

Lúc này trong tiểu viện không có ai khác, Dịch Phong cũng chỉ thản nhiên yên tĩnh ngồi đó, bình tĩnh như gặp người bình thường, ngước mắt quan sát vẻ mong chờ trên gương mặt của đối phương, hắn đã nhìn thấu rất nhiều thứ, xuất phát từ lịch sự vẫn đáp khẽ một tiếng.

“Ngươi từ xa đến đây chắc chắn có chuyện gì đó, cứ nói đừng ngại.”

Ánh mắt Cổ Đạo Phương càng thêm kính sợ, vội vàng đứng dậy thi lễ.

“Mắt tiền bối sáng như đuốc, vãn bối khâm phục vạn phần.”

“Thật sự không dám giấu, kể ra việc này có chút xấu hổ, vãn bối vốn không nên đến đây quấy rầy yên tĩnh của tiền bối, ngặt nỗi chuyện này liên quan đến hưng suy tồn vong của vạn linh Nguyên tinh, đành phải mặt dày đến làm phiền ngài.”

“Mong tiền bối thứ tội, cho phép vãn bối được kể rõ mọi chuyện.”

Nghe thấy câu này, Dịch Phong biết ngay chắc chắn không phải chuyện nhỏ.