Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2072 - Biển sao rợp trời rơi xuống hồng trần 2




Nguyên tinh là Tử tinh trong truyền thuyết, mạnh mẽ hơn Hợi tinh không biết bao nhiêu lần, chủ nhân Nguyên tinh càng là đại năng khó lòng tưởng tượng, vị này đích thân đến Hợi tinh, thật sự là chuyện ngoài ý muốn…

Càng khủng khiếp hơn là, nhân vật bậc này lại lên tiếng muốn bái kiến một vị tiền bối.

Rốt cuộc là nhân vật nào, có thể khiến chủ nhân Nguyên tinh kính trọng như vậy, thậm chí không tiếc hạ thấp địa vị đến đây?

Từ lúc nào Hợi tinh có tiền bối như thế?

Đúng là khiến người ta khó tin!

Chỉ một câu ngắn ngủi, chủ nhân Hợi tinh nghe mà bắt đầu run tay, càng thêm kính sợ quỳ lạy hỏi han, vội vàng hiểu chuyện lên tiếng dẫn đường, không rảnh bận tâm suy đoán trong lòng.

Ngay cả tinh chủ cũng như vậy, những người còn lại càng thêm sợ hãi.

Cảnh tượng bái kiến kinh người này, tất nhiên cũng được ngàn vạn chủ nhân Tinh vực khác nhìn thấy, chấn động khó nói thành lời không ngừng lan tràn, vô số bóng dáng vội vã đuổi đến.

Sau khi thần điện trên không dần dần đáp xuống.

Các chủ nhân đại tinh vực Hợi tinh không ngừng đến bái kiến, đối diện với uy thế khủng khiếp như vậy, không một ai dám khinh thường, ngay cả những lão quái bế quan cũng vội vàng ra ngoài.

Thần điện còn chưa dừng lại hẳn, người bái kiến càng ngày càng nhiều, cả Hợi tinh cũng bị chấn động, vô số hơi thở mạnh mẽ ngoan ngoãn theo sát phía sau, liên tục đi về phía nam!

Tiên vực…

Đô thành.

Châu phủ!

Mãi cho đến khi lướt ngang vô số tiên vực, xuyên qua hàng trăm triệu dặm đến gần châu thành thế tục, thần điện trên không mới dần dần tan biến, một vài bóng người chậm rãi bước ra, dẫm lên những ngôi sao nhìn xuống đất liền.

Vô số kẻ mạnh căng thẳng theo sát, trong mắt kính phục vạn phần, cho dù trong lòng càng thêm tò mò, cũng không dám nói tiếng nào.

Bóng người rợp trời giăng đầy như sao trời, khiến cho châu chủ và rất nhiều thành chủ lăn lộn dập đầu quỳ lạy!

Hào quang chiếu trời, ngàn vạn điều tốt lành.

Cảm nhận uy áp đáng sợ như thần linh giáng thế, hàng vạn người dân Nghiệp thành hoảng hốt câm như hến, thành chủ Trần Thương Vân cuống quýt xuất hiện, đang muốn quỳ lạy về phía trời cao.

Bấy giờ mới trông thấy, rất nhiều thành chủ đã quỳ lạy trước cổng thành từ sớm, châu chủ Nam châu run rẩy như kiến hôi, quỳ rạp trong nước bùn.

Người đứng đầu tiên kia, hình như là chủ của Phong Đô quản lý mười châu.

Chuyện này!

Ông ta hoảng hốt mặt mày trắng bệch, trái tim sắp vọt ra khỏi cổ họng!

Mẹ ơi…

Đường đường là chủ của Phong Châu, trước đây là nhân vật lớn chỉ có thể nghe nói, người thường may mắn được gặp một lần đã đủ để khoác lác mấy năm.

Giờ phút này, chủ của Phong Châu cũng không có tư cách tiến lên gặp mặt?

Rốt cuộc nhân vật lớn nào đến đây thế!?

Ông ta sợ sệt cả người run rẩy, vội vàng vùi đầu vào đất bùn, run giọng quỳ lạy theo mọi người, ngay cả một từ dư thừa cũng chẳng dám nói!

“Bái kiến chư vị đại nhân!”

Cung kính chờ đợi một lúc, ngoài thành yên lặng như tờ.

Trên trời ngay cả một tiếng đáp lại cũng chẳng có, ánh sao rợp trời đã đi về phía nam, uy áp khủng khiếp chớp mắt tan biến, nhưng rất lâu Trần Thương Vân cũng không dám đứng dậy, chẳng dám thở mạnh.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, ông ta mới vội vàng nhấc cơ thể run rẩy lên, mắt thấy lão châu chủ hoảng loạn đuổi theo, ông ta cũng không màng đến đôi chân mềm oặt, vội vã rời đi cùng đội ngũ…

Người đến là thần thánh phương nào?

Chúng ta không dám hỏi, chúng ta cũng không dám nói…

Cho dù không biết nội tình, Trần Thương Vân cũng hiểu sự khủng khiếp hôm nay, người đến chắc chắn là đại năng bản lĩnh thông thiên, cho dù bản thân có liều mạng, cũng không thể để xảy ra sai sót gì!

Châu chủ thành chủ xung quanh không dám dừng chân dù chỉ một thoáng, vội vàng theo sát.

Đáng tiếc nhóm người võ vương bọn hắn tu vi quá thấp, cho dù cắn răng điên cuồng đi theo, sắc mặt sốt ruột như lâu la, ngay cả bóng dáng của ánh sao rợp trời cũng chẳng đuổi kịp.

Bọn hắn chỉ có thể nương theo hơi thở của chủ nhân Phong Châu, bộc phát tất cả tu vi điên cuồng truy đuổi, cho dù như vậy tu vi cũng sắp không chống đỡ nổi hao phí!

Chính vào lúc Trần Thương Vân cắn răng chuẩn bị đốt cháy thần hồn, bóng người mênh mông trước mặt dường như cuối cùng đã dừng bước, ông ta lặng lẽ thở phào một hơi, đè nén nỗi lòng tò mò muôn phần lẳng lặng đánh giá.

Vừa nhìn Trần Thương Vân lại hoảng hốt đến độ cổ họng bắt đầu nhúc nhích.

Con đường dài trước mặt rợp bóng người, hơi thở vô cùng kinh khủng, càng nhìn về trước ông ta càng hãi hùng khiếp vía, vội vàng rời tầm mắt, chỉ cảm thấy kính sợ như đang ở giữa ngàn vạn thần linh!

Khung cảnh đáng sợ bậc này, trước nay chưa từng có!

Trần Thương Vân sợ sệt lặng lẽ lùi bước, động tác trở nên rón rén, sợ gây ra tiếng vang, va chạm bất kỳ vị đại lão nào, dẫn đến tai họa sát thân!