Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2044 - Năm tháng như thoi đưa




Nhìn thấy loại tư thế này.

Nhất thời mọi người mới thả lỏng hơn một chút.

Bởi vì bầu không khí gặp mặt này, căn bản không phải khí thế kẻ thù gặp mặt, ngược lại bọn họ có quan hệ rất tốt.

Vẫn may vẫn may, lo nghĩ của bọn họ là hoàn toàn dư thừa.

Nếu như thật sự là kẻ thù, đánh nhau ở nơi này, dựa vào thủ đoạn đáng sợ của bọn họ, e rằng mấy người lão giả đúng thật là không biết làm như thế nào.

Mà hai người đang nói chuyện thân thiết, hoàn toàn không để ý đến đám người lão giả, thậm chí Hàm tỷ còn chưa từng nhìn bọn họ một chút, càng đừng nói đến chào hỏi, giống như là bọn họ là một nhóm người trong suốt vậy.

Nhưng mà mấy người lão giả cũng không dám có bất kỳ ý kiến và không thoải mái nào, ở trước mặt nữ nhân này, thân phận của bọn họ có cao hơn nữa, cũng không có bất kỳ vốn liếng nào để lên tiếng ý kiến.

Cuối cùng mấy lão đầu cũng yên tâm, đứng ở phía xa nhìn hồi lâu cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì, vô cùng nhu thuận.

Hai người này là nhân vật đủ để ảnh hưởng đến thế cục của thế giới, nếu như thật sự có thù hận gì, thì ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như thế nào, lúc này phát hiện bọn họ là người quen biết cũ, đúng là chuyện không thể tốt hơn được nữa.

Về phần rốt cuộc hai người có quan hệ như thế nào, có lai lịch gì, mấy lão đầu căn bản không dám suy nghĩ nhiều.

Mãu đến sau khi hàn huyên một lúc, dưới sự dẫn dắt của Hàm tỷ, Ngô Đào đi vào thành thị phồn hoa, tiện thể đưa mắt ra hiệu với bọn họ, để cho mấy người kia một hồi được sủng mà kinh hãi.

Bọn họ đã từng đến thế giới dưới lòng đất này để bái phỏng, cơ hội có thể gặp được Hàm tỷ đếm trên đầu ngón tay, hôm nay lại có thể đích thân đi theo người ta vào thành, cho dù chỉ là lợi ích có cũng được không có cũng được, tất cả đều là dựa nhờ vào ánh sáng của Ngô tiên sinh, nhưng đây cũng là thể diện lớn bằng trời.

Đi theo con đường được ánh đèn chiếu rực rỡ không lâu.

Ngô Đào dưới sự dẫn dắt của Mạch Tư Hàm, thảnh thơi đi về phía tháp cao trong thành phố.

Toàn quá trình ven đường có vệ sĩ mặc âu phục đứng hai bên cung nghênh, có thể nói là vô cùng khí phái, thỉnh thoáng Ngô Đào liếc mắt nhìn một lượt, thấy được toàn thân những người này toát ra linh lực hùng hậu, xem ra Hàm tỷ phát triển ở Lam tinh không tệ, trong lòng có chút cảm thấy vui mừng.

Đứng ở dưới tòa tháp thạch anh cao vút.

Mạch Tư Hàm nhẹ nhàng mỉm cười đưa dấu tay về phía Ngô Đào, môi đỏ khẽ mở.

“Vị này là nhị công tử.”

Lời nói dịu dàng vừa dứt, hai bên thủ vệ xếp dài vô tận bên đường đều cùng nhau quỳ lạy.

“Cung nghênh nhị công tử giá lâm!”

Động tác trăm ngàn người thống nhất thành thục, dường như chỉ thiếu chút đồng loạt quỳ xuống đấy, loại khí thế kia phả vào mặt, khiến cho mấy lão giả đi ở sau lưng âm thầm tặc lưỡi.

Ngược lại Ngô Đào vẫn bình tĩnh như trước.

Những người tu tiên này tuy vượt xa bên trên đám người Lam Tinh, đã sớm vượt ra ngoài cực hạn của loài người, toát ra uy thế căn bản không phải là điều mà người bình thường có thể đối diện trực tiếp, nhưng ở trước mặt Ngô Đào, vẫn như tước không được xem là trận thế lớn như thế nào, hắn cũng đã sớm quen với chuyện này rồi.

Đi vào trong tháp đi lên thang máy.

Thang máy thủy tinh không ngừng đi lên cao, có thể phóng tầm mắt nhìn ngắm bao quát cảnh đêm của thánh phố ở phía dưới đất, cũng là thang máy đó, cảm nhận lúc nào lại hoàn toàn khác với lần đầu tiên đến, bất luận là trang trí lộng lẫy, hay là hưởng thụ thị giác toàn cảnh, đều khiến cho trong lòng người khác chấn động.

Đợi đến khi thang máy dừng lại ở trên đỉnh của tòa tháp.

Mạc Tư Hàm bước nhẹ đôi chân ngọc, đi về phía bục cao pha lê sáng chói, bóng lưng tuyệt mũ dưới sự phản chiếu của bầu trời đêm, trở nên vô cùng tuyệt mỹ, lại cộng thêm bàn an hoa mỹ với các loại thức ăn tinh thế, đã không chỉ là còn là một bữa tiệc thị giác, đúng thật có thể gọi là bữa tiệc trong mơ.

Chỉ cần chuyến bái phỏng này không xuất hiện cái gì quấy rầy, thì đã vượt qua ngoài dự liệu, trước mắt có thể đi theo hai cự lão đến thăm tòa tháp của thịnh đô dưới lòng đất, đã là mở rộng tầm mắt, sau này gặp người của những nước lớn khác, cũng đủ khoe khoang cả đời.

Mấy người ngoan ngoãn quay người nhìn về phía xa, trong mắt tràn ngập vẻ cảm khái.

Trên đài cao.

Bàn ăn xa hoa, so với bàn dài trong cung điện thời trung cổ còn xa hoa hơn, chiếc bàn dài bày đày bộ đồ ăn, cũng không biết có thể ngồi được bao nhiêu người.

Lúc này, chỉ có Ngô Đào và Mạc Tư Hàm tự ngồi xuống ở hàng đầu, vị trí chủ vị và hai bên đều có rất nhiều chỗ trống, bọn họ không ngồi gần nhau, mà hai người đều ngồi ở vị trí đặc biệt đối diện, phảng phất như những vị trí khác vốn dĩ đã có chủ nhân.