Ngô Đào càng nghe càng có manh mối, đến trong mắt cũng lấp lóe ánh sáng.
“Có cách là tốt rồi!”
“Ngươi nhanh chóng giúp ta một chút, xem xem có thể lập tức tìm được người đó hay không.”
Vừa mới dứt lời, Từ Dung vẫn luôn biết gì nói nấy lại lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Chuyện này…”
“Ta chỉ là một đội trưởng, căn bản không có loại năng lực và quyền hạn này.”
“Trừ phi, để cho tổng đội trưởng báo cáo, có lẽ còn có thể…”
Nghe xong lời này, Ngô Đào không hề chán nản, trực tiếp lên tiếng hỏi đến cùng.
“Tổng đội trưởng?”
“Ta nhớ ra, lần trước chúng ta gặp nhau, ngươi đi phía trước mở đường, hình như trong xe ở đội hình phía sau có một nam nhân đeo kính ngồi đó giống như là lãnh đạo, hắn ta chính là tổng đội trưởng?”
Từ Dung bất giác gật đầu, không dám nói láo.
“Ừm, Hách đội trưởng chính là tổng đội trưởng của Bộ Săn Ma thành phố Bình Giang chúng ta, ngài ấy mới có tư cách xin tổng bộ báo cáo liên quan đến người cấp bậc Hàm tỷ.”
Vừa nói xong.
Chỉ nghe “vù” một tiếng, cánh tay Ngô Đào đã phá vỡ hư không, vươn vào bên trong bóng tối không rõ tên, khiến cho Từ Dung nhìn thấy vô cùng ngạc nhiên, kiêng dè nuốt nước bọt ở trong cổ họng…
Thành phố Bình Giang…
Bộ Săn Ma.
Trong văn phòng vang lên âm thanh chuông điện thoại, tổng đội trưởng vội vã nhận máy, nghe thấy giọng nói ở trong điện thoại, hai con mắt mở to trợn tròn!
“Lão Hách! Tin tốt lành, tin tốt cực lớn!”
“Chuyện gì vậy?!”
“Bờ biển các nơi, đều xuất hiện người thần bí, người kia đúng thật là thủ đoạn thông thiên, một người đã dẹp yên thiên tai sóng thầm, bây giờ cả nước đều đang truyền mật báo thiên tai đã lắng loại, toàn thế giới ngoại trừ nơi tạm bợ có cuộc sống không tệ kia, những nơi khác đều bình yên vô sự!”
“Một người?! Người nào lại lợi hại như thế?! Tin tức này có tin được không?!”
“Đây chính là mật báo, làm sao có thể giả được! Những người kia cũng không biết có lai lịch gì, tóm lại xuất hiện ở bờ biển các nơi, giải quyết đại nạn của Hạ Quốc ta! Không cần biết người kia có bối cảnh như thế nào, có lẽ không phải kẻ địch, đúng thật là phúc phận mà mấy vạn công dân của chúng ta có được!”
“Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt!”
“Tút tút tút…”
Cúp điện thoại xuống, Hách đội trưởng ngồi phịch xuống ghế, thở phào một hơi dài nhẹ nhõm!
“Phù…”
“Đúng thật là trời bảo vệ Hạ Quốc ta, không ngờ được lại có thế lực thần bí như thế ra tay giúp đỡ!”
“Đúng thật là quá tốt rồi!”
Càng nghĩ càng thấy vui vẻ, cuối cùng thần kinh căng cứng của Hách đội trưởng cũng được buông lỏng xuống, căn bản không suy nghĩ được đến việc khác, trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng, cảm thấy vui vẻ cho vô số dân chúng sắp gặp nạn.
Sau kích động, thậm chí hắn còn lấy bầu rượu tinh xảo ở trong túi ra, không quan tâm đến thời gian làm việc uống một hợp, muốn tận hứng nhấp một chút để chúc mừng!
Đúng vào lúc này.
Đột nhiên trước mắt xé mở ra một đạo vết nứt hư không, hiện ra khủng cảnh một cái động đen!
Hách đội trưởng còn tưởng bản thân vui mừng quá mức có chút hoa mắt, vội vã nhíu mắt nhìn kỹ, chỉ thấy cái động đen kia sâu không thấy đáy, hiện rõ ràng trước mắt…
Lập tức, cả người hắn trở nên cứng đờ.
Loại cảnh tượng chưa từng nhìn thấy này, tràn ngập vẻ thần bí không rõ tên, khiến cho vị tổng đội trưởng Bộ Săn Ma này, cũng nhìn đến hai mắt trợn tròn, nhất thời không biết ứng đối ra sao.
Không đợi hắn nhìn kỹ thêm một chút.
Đột nhiên trong cái hố đen sâu không thấy đáy kia có một cánh tay duỗi ra, khiến cho hắn kinh hãi đến sắc mặt đại biến!
“Ôi trời!”
Hắn theo băn năng mắng một tiếng, Hách đội trưởng đã bị túm vào trong cái hố đen đó, chỉ còn bầu rượu đang mở ra rơi xuống bên trên ghế sô pha, trong chớp mắt hố đen cũng biến mất không thấy bóng dáng, trong văn phòng phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Loại động tĩnh này cũng không hiếm thấy.
Lúc này toàn bộ Bộ Săn Ma, đã truyền ra đủ loại tin vui, thậm chí đủ loại âm thanh “ôi trời” chấn kinh vang lên, căn bản không có người nào chú ý đến tình hình trong văn phòng tổng đội trưởng.
Ở phía xa bên ngoài ấy vạn dặm.
Hách đội trưởng bị một cánh tay túm đi, cả mặt mơ hồ ngồi ở trên bãi biển…
Nhìn hàng dừa ở bãi biển, đột nhiên trong mắt Hách đội trưởng tràn ngập vẻ choáng váng, căn bản không phản ứng kịp đã xảy ra cái gì, cũng không thể nào tin nổi cảnh tượng nhìn thấy trước mắt.
Rõ ràng vừa rồi hắn còn đang ở trong văn phòng, làm sao chỉ thoáng cái đã đến bờ biển rồi?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Trong lúc Hách đội trưởng đag cứng đờ ngồi ngây ngốc, bên cạnh vang lên tiếng kinh hô có chút quen thuộc!
“Tổng đội trưởng?!”
Đột nhiên hắn quay đầu lại, đúng là nhìn thấy Từ Dung!
Bốn mắt nhìn nhau.
Sự chấn kinh trong mắt hai người khó phân cao thấp, con người mở to đến trừng trừng.