Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2015 - Chân tướng (2)




Tam quan sụp đổ!

Trước đây càng là cao cao tại thượng bao nhiêu, lúc này ngã đến thịt nát xương tan bấy nhiêu!

Cả người Sí Ly giống như là bị rút sạch khí lực, thoáng cái ngồi liệt người trên mặt đất…

Lâu Bản Vĩ cũng lười nói thêm cái gì nữa, chỉ tùy ý chỉ điểm một câu.

“Đây cũng là chân tướng của thế giới, có tin hay không tùy ngươi.”

“Nếu như ngươi còn tưởng rằng Ma tộc có bao nhiêu lợi hại, vậy thì cứ tiếp tục nằm mơ đi. Nếu như nghĩ thông rồi, bản tra nam cũng có thể cho ngươi một cơ hội.”

Sí Ly nghe đến trong lòng run lên, cả người bị áp lực lớn lao bao trùm.

Lặng lẽ nhìn Đồ Đằng đại nhân trốn ở dưới chân, tự tôn của nàng giống như bị lửa đỏ thiêu đốt, mỗi một khắc đều cảm thấy vô cùng đau đớn, trong đầu nhớ lại câu nói lúc nãy, càng là không ngừng u buồn, tâm cảnh cũng bắt đầu có chút dao động.

Tay ngọc nắm chặt, khó khăn trầm ngâm mấy giây, cuối cùng Sí Ly cắn răng đứng dậy quỳ xuống.

“Ta, ta muốn nắm lấy cơ hội này!

“Xin đại nhân chỉ điểm cho ta biết, ta nên trả cái giá như thế nào, tương lai mới có thể có được một con đường sống!”

Lúc này Lâu Bản Vĩ mới thỏa mãn gật đầu một cái, mỉm cười chống cằm.

“Ừm, biết đường mới là người thông minh, cũng không phí công có vóc dáng và khuôn mặt tốt như thế.”

“Nào, đầu tiên nhảy cho đại gia một đoạn át bích đi!”

Đôi mắt Sí Ly mơ hồ, dường như không nghe hiểu thâm ý trong lời của khô lâu đại nhân.

Cũng may Lâu Bản Vĩ khéo hiểu lòng người, thân sĩ dạy dỗ một hồi, khiến cho Sí Ly bừng tỉnh hiểu ra, nàng không còn dám có chút do dự nào, đành phải nhẫn nhịn thẹn thùng bắt đầu nhảy, phong tình vạn chủng vô cùng mi hoặc, hoàn toàn khác biệt với khí chất lạnh lùng lúc trước, đúng là cũng có một chút tình thú khác biệt.

Lâu Bản Vĩ nằm ở trên ghế dài thưởng thức điệu múa, tay nâng chén rượu, ý cười càng ngày càng đậm.

“Ha ha ha.”

“Đừng có dừng, tiếp tục múa!”

Nhất thời, một vùng đất trời nho nhỏ tràn ngập vui vẻ, vốn dĩ nên là thời gian trấn thủ khó khăn lại trở nên vô cùng hứng thú, phong cảnh đẹp nhất thế gian ở gần ngay trước mắt.

Hưởng thụ một chút thời gian vui vẻ ngắn ngủi, dường như Lâu Bản Vĩ không còn sự phóng túng của lúc trước, ánh mắt dần dần bay về phía biển sao vô tận, trong mắt lóe lên một tia kỳ vọng.

Lam Tinh.

Khu vực thành phố Bình Giang.

Ánh nắng chiếu khắp nơi, dân cư thành thị vì cuộc sống mà bận rộn bôn ba, trên đường người đi đường xe cộ lui tới có thứ tự, dường như tất cả không hề có gì khác biệt với lúc trước, giống như cảnh tượng đường phố bình thường trước khi hồi sinh linh khí.

Thế giới trong mắt người bình thường, vĩnh viễn đều không phải là chân tướng, trong sự bận rộn lâu dài để nuôi sống gia đình, cũng không có quá nhiều sức lực dư thừa để đi quan tâm cái khác, cho dù có cái gì đáng sợ hung hiểm, sẽ tự có người đi xử lý, cứ như thế, cũng đã trở thành quen với cuộc sống hiện tại, ngoại trừ ban đêm nhất định cần phải cẩn thận gấp đôi, ban ngày cũng không có cái gì khác biệt.

Về phần làn sóng thú dữ đáng sợ ở ngoài thành trước đó vài ngày, căn bản không có mấy người biết được.

Tất cả tin tức, đã sớm bị Bộ Săn Ma phong tỏa.

Sự hung hiểm và đau khổ của thế giới này, đều do Bộ Săn Ma gánh chịu, bảo vệ cuộc sống ổn của người dân thành phố, chính là trách nhiệm cho sự tồn tại của bọn họ.

Tổ chức thần bí kia, giống như thần bảo vệ, ở trong im lặng bảo vệ sự bình yên cuối cùng của thành phố Bình Giang.

Nhưng mà.

Gần nửa tháng qua, Bộ Săn Ma lại không có bất kỳ hành động gì.

Cho dù ngày hôm nay ánh nắng sớm xán lạn, tổng bộ Cục Điều Tra ở phía đông thành, cũng rơi vào trong bầu không khí nặng nề, đến mỹ nữ đội trưởng Từ Dung, đến cả khi gõ cửa cũng không có vững chắc như ngày trước.

“Đùng, đùng đùng!”

Do dự mấy lần, Từ Dung mói gõ cửa văn phòng của trung đoàn trưởng.

Bên trong truyền đến giọng nói trầm trầm.

“Vào đi.”

Từ Dung chậm rãi đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng bước vào văn phòng.

Thấp thỏm nhìn về phía trước, chỉ thấy tổng đội trưởng chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, cách lớp thủy tinh nhìn thân ảnh bận rộn của đồng nghiệp trong tổng bồ, thần sắc trên mặt vô cùng nghiêm túc, dường như đã có đoán trước.

Lập tức.

Từ Dung thật sự không biết mở miệng như thế nào, lại lần nữa rơi vào im lặng.

Tổng đội trưởng lên tiếng hỏi, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

“Thế nào?”

“Cao nhân kia, có phải là không có bất kỳ manh mối nào không?”

Từ Dung nghe tiếng gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ.

“Ừm…”

“Mấy tiểu đội khác của chúng ta lục soát điều tra khắp nơi, ngoài thành căn bản không có dấu tích của bất kỳ người nào cư trú, cũng không phát hiện một chút manh mối nào, cao thủ kia đúng thật là giống như biến mất ở trong hư không vậy, không để lại bất luận tin tức nào.”