“Ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!”
“Ta không cần biết trà của ngươi là cái gì, chỉ cần bản tiểu thư muốn uống, sau này ngươi phải ngoan ngoãn pha trà cho ta!”
Tức giận xông lên, bản tính ngang ngược khó mà giấu được, vừa mở miệng đã vô cùng bá đạo.
Nghe thấy lời này.
Dịch Phong chậm rãi đặt chén trà xuống, đôi mắt nhìn thằng vào không mặt xinh đẹp đắc ý kia.
“Ta chỉ là một người phàm, không hề muốn dính líu vào chuyện không liên quan, vẫn là câu nói đó, thứ cho khó mà tuân theo mệnh lệnh.”
Một câu nói bình tĩnh, cũng giống như là vẫn như trước không có bất kỳ uy thế nào cả, bất kỳ người nào nghe được, loại lời nói này căn bản không có sức thuyết phục, cũng không đáng để nghe.
Cuối cùng.
Trần Vũ Hân vẫn luôn nhẫn nhịn, hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.
Vẻ mặt giận dữ mạnh mẽ đập bàn, định đứng dậy gây khó!
“Hỗn xược!”
“Bản tiểu thư nói đi nói lại nhiều lần, ngươi lại dám phản bác trước mặt ta? Xem ra, ngươi đúng thật là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Sau khi lên tiếng giận dữ.
Trần Vũ Hân chuẩn bị đứng dậy, đích thân bắt lấy tên thư sinh này, để cho hắn hiểu cái gì gọi là chênh lệch giữa trời với đất, thân là sâu kiến căn bản không có quyền phản kháng!
Nhưng mà.
Khi Trần Vũ Hân chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên cả người không nghe theo khống chế nữa, cơ thể vốn dĩ đang ngồi đó, thế mà giống như là dính lên trên bồ đoàn vậy, thế mà cũng không đứng lên được!
Chuyện này sao có thể?
Mày liễu của Trần Vũ Hân chau lại, điên cuồng vận chuyển linh lực.
Ai ngờ được, cho dù dùng đến tu vi, cả người vẫn như trước giống như tê liệt không có chút cảm giác nào, chỉ có thể giống như cây gỗ ngồi yên ở đó!
Không đúng lắm…
Chuyện này không đúng lắm!
Trần Vũ Hân là thiên kiêu Nghiệp Thành, lập tức bắt đầu cảnh giác.
Lúc này.
Trần Vũ Hân đã không còn suy nghĩ gì được nhiều nữa, dùng hết sức lực bộc phát tất cả tu vi, nội tình đáng sợ của cường giả Vũ Linh, vào lúc này đều được thể hiện hết ra ngoài, cho dù đối mặt với nhiều cao thủ, cũng có sức mạnh chiến đấu!
Nhưng giãy dụa không bao lâu.
Đột nhiên sắc mặt Trần Vũ Hân trở nên tái nhợt, thần sắc kiêu ngạo trong mắt, cũng bị hoảng sợ thay thế.
Trần Vũ Hân bộc phát toàn bộ tu vi mà mình vẫn luôn tự hào, nhưng không giải quyết được vấn đề gì?!
Cả người, phảng phất như là bị sức mạnh vô hình đáng sợ nào đó áp chế, giống như là rơi vào đầm lầy sâu không thấy đáy vậy, tất cả tu vi đều biến mất không thấy tung tích…
Chấn kinh!
Chấn kinh từ trước đến nay chưa từng có, mạnh mẽ lan tràn khắp khuôn mặt xinh đẹp của Trần Vũ Hân.
Từ trước đến nay Trần Vũ Hân chưa bao giờ gặp phải chuyện đáng sợ như thế.
Chẳng qua chỉ mấy giây, trong lòng Trần Vũ Hân đã sinh ra một loại cảm giác bất lực tuyệt vọng, sự kiêu ngạo lúc trước, trong chớp mắt bị cảm giác chèn ép ngột ngạt này làm cho vỡ nát thành từng mảnh!
Quá đáng sợ rồi…
Đây là thủ đoạn như thế nào, thế mà nàng ta đến phản kháng cũng không làm được, đường đường Vũ Linh, thế mà chỉ có thể để mặt người khác chém giết!
Rốt cuộc là người như thế nào, đang ẩn giấu ở trong bóng tối phục kích?
Trấn Thanh Hà nhỏ bé này, tại sao có thể có cao thủ như thế!
Lẽ nào!
Lẽ nào, lẽ nào là kẻ thù biết được nàng ta đến đây, từ sớm đã bày sẵn bẫy ở chỗ này?!
Chỉ mấy hơi ngắn ngủi.
Trần Vũ Hân giống như là bị tra tấn trăm ngàn năm, trong lòng tràn ngập sợ hãi, theo bản năng căng thẳng nhìn xung quanh bốn phía, đến đầu cũng khó chuyển động, thậm chí phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi!
Khoảnh khắc này.
Vốn dĩ trên đường phố không có người này, đột nhiên khiến cho trong lòng Trần Vũ Hân ớn lạnh, giống như lúc này cũng có ánh sáng hung dữ, từ một góc nào đó bát ngờ giết đến!
Nhưng khi Trần Vũ Hân dùng tinh thần căng thẳng nhìn khắp bốn phía, từ đầu đến cuối không thấy bất kỳ dấu vết nào.
Trần Vũ Hân vô cùng kinh nghi, nhất thời rơi vào trong nỗi sợ hãi chưa biết lớn hơn, rõ ràng là bị người khác nắn bóp như sâu kiến, bản thân lại đến đối phương ở đâu cũng không biết, điều đáng sợ nhất trên thế gian cũng chỉ như thế mà thôi!
Đứng trên bờ vực của cái chết.
Trong đầu Trần Vũ Hân nhanh chóng suy nghĩ, lập tức nhớ lại tất cả những chuyện vừa rồi, muốn tìm ra bất kỳ lỗ hở nào, để tìm ra con đường sống, nhưng lại không có manh mối gì.
Mãi cho đến khi, bên tai vang lên âm thanh rót trà.
Dường như Trần Vũ Hân mới nghĩ đến cái gì, bất ngờ kinh ngạc nhìn sang!
Thư sinh yếu ớt đang yên tĩnh ngồi đó, vẫn trầm ổn giống như lúc trước, bất luận là Trần Vũ Hân xuất hiện, hay là cảm giác áp lực đáng sợ lúc này, đều không khiến cho thần sắc của người này có chút dao động nào, giống như tất cả mọi thứ trên thế gian này, chưa bao giờ được hắn đặt vào trong mắt.