Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1984 - Cao thủ thứ hai (2)




“Ta tên Từ Phượng Minh, mặt dày đảm nhiệm chức đội trưởng đội săn yêu của trấn Thanh Hà, miễn cưỡng có chút tu vi có thể đảm bảo chuyến này bình an, nhưng tuyệt đối không nhận nổi lời nâng đỡ của mọi người, ta chẳng qua chỉ là người tu đạo bình thường mà thôi.”

“Nếu Dịch tiên sinh không chê, ta lớn hơn vài tuổi, ngươi có thể gọi ta một tiếng Từ đại ca.”

Lời lẽ khiêm tốn, sắc mặt chân thành.

Với thị trấn mà nói người này quả thật có chút tư chất, nhưng không vì thế mà kiêu ngạo, trong mắt vẫn mang theo vài phần khiêm tốn của người xuất thân bần hàn, có thể không quên bản chất khi đã ở cảnh giới đại sư, cũng không có biểu hiện vênh váo tự đắc, quả thật là người trung hậu.

Đối diện với ý tốt thân cận này, Dịch Phong cũng khách sáo mỉm cười đáp lời.

“Nếu đã như thế đành phải làm phiền Từ đại ca rồi.”

Ngôn ngữ bình dị gần gũi, lập tức khiến mọi người có hảo cảm.

Vị tiên sinh này không giống như loại người thối nát khó gần trong truyền thuyết, tuy tay trói gà không chặt, nhưng cũng có bản sắc già dặn của nam nhi, là người có tính tình thoải mái rộng rãi.

Mọi người nhìn nhau cười lớn, không khí càng thêm hòa hợp.

Sau khi Từ Phượng Minh phất tay lớn, tiểu đội đi săn vững vàng xuất phát, có vị đội trưởng lợi hại mở đường, những người còn lại theo sát phía sau đều có lòng tin sẽ nhẹ nhàng hơn không ít, Dịch Phong được bảo vệ bên trong, tuyệt đối không có chút sơ suất nào.

Tiểu đội tiến bước không nhanh không chậm, trên mặt ai nấy đều đong đầy niềm vui.

So sánh với sự căng thẳng nghiêm túc khi đi săn ngày trước, chuyến này giống buổi dạo chơi ngoại thành hơn, không khí tràn ngập vui vẻ nhẹ nhõm.

Không đến nửa canh giờ.

Tiểu đội đã đi đến lưng chừng núi Thanh Mang, vẫn có thể tắm mình trong ánh hoàng hôn ấm áp cuối cùng.

Cách nhau một ngọn núi, ngày đêm phân rõ.

Quay lại nhìn xuống toàn diện trấn Thành Hà, đã nghi ngút khói bếp đèn đóm rực rỡ, tọa lạc tại vị trí tuyệt vời có núi sông vờn quanh, tựa như một bức tranh nhẹ nhàng nơi thế ngoại đào viên.

Cảnh đẹp thế này không khiến người ta chấn động như những vùng núi sông nổi tiếng, nhưng cũng có vẻ tự tại thích ý nhẹ nhõm, sau khi trải qua ngàn vạn phồn hoa ngoái đầu nhìn lại, như tỉnh khỏi cơn mơ trở về cuộc sống an ổn.

Một bát cháo một bữa cơm dù thanh đạm nhưng cũng khiến người ta có cảm giác an tâm và ấm lòng chân thật.

Giờ phút này.

Dịch Phong mới cảm nhận mình đang sống một cách rõ ràng, càng có thêm cảm giác thuộc về cuộc sống giản dị trước mắt này.

Tức cảnh sinh tình, không khỏi xuất khẩu thành thơ.

“Dựng lều chốn nhân gian, không màng danh với lợi

Hỏi người có thấu hiểu? Lòng trải rộng trời cao.

Hoa cúc vào đông rụng, thì đi ngắm núi Nam.

Nhìn hoàng hôn chợt nghĩ, chim bay liệu có về.

Giữa những điều chân thật, muốn nói chợt quên lời.”

Đọc bài thơ ra, tràn đầy cảm khái đời người.

Phối hợp với cảnh tuyệt mỹ thế này, càng khiến người ta cảm động hơn.

Cho dù tri thức mọi người có hạn, nhưng thấy tiên sinh thuận miệng đã sáng tác được bài thơ như vậy, tài học thật sự khiến người ta khâm phục, cùng lúc khi không hiểu gì cả chỉ biết rất lợi hại, càng tràn ngập mong đợi đối với tương lai của mấy đứa nhỏ.

Lập tức khen ngợi không ngớt, tràn ngập vẻ cung kính.

Đội trưởng Từ Phượng Minh hiểu chút thơ từ, sau khi tỉ mỉ thưởng thức vài giây, cũng khâm phục tài học như thế, trong mắt rõ ràng cung kính hơn vài phần.

“Giữa những điều chân thật, muốn nói chợt quên lời...”

“Hay, câu này rất hay. Trong câu thơ này vô thanh thắng hữu thanh, giống như những tu giả chúng ta hướng đến cảnh giới huyền diệu nào đó, chỉ hiểu ý mà không diễn đạt được thành lời, dùng trước cảnh sắc lúc này thật sự là phù hợp như vẽ rồng điểm mắt, tiên sinh đại tài, Từ mỗ vô cùng khân phục!”

Thấy đối phương sinh tình ôm quyền khen ngợi, Dịch Phong cũng mỉm cười khách sáo hồi lễ.

“Từ đại ca quá khen, chẳng qua chỉ buộc miệng thốt ra, chê cười rồi.”

Một lời thản nhiên, bình tĩnh như thường.

Khí độ trầm ổn như vậy khiến Từ Phượng Minh liên tục gật đầu ý cười càng đậm, tuy vị tiên sinh này là người bình thường, nhưng không tầm thường chút nào.

“Dịch tiên sinh, thật sự là văn sĩ.”

Dịch Phong được đội trưởng Từ liên tục khen ngợi, vẫn có thể không kiêu ngạo không sốt ruột, trong đám đàn ông thô lỗ có một thanh niên tuấn tú phong thái nổi bật như vậy, càng hiện rõ vẻ đặc biệt.

Ngụy Tiểu Vi thấy vậy ánh mắt lưu chuyển vẻ khác thường, ý cười thêm vài phần ngọt ngào, lúm đồng tiền đáng yêu lại càng hiện rõ, dường như còn vui vẻ hơn so với chính nàng ta được khen ngợi.

Lúc mọi người đang vui vẻ, lại tận mắt trông thấy phong độ phi phàm của tiên sinh dạy học, là một người sảng khoái có thể kết giao, Từ Phượng Minh càng thêm hứng thú.

Lần nữa lên tiếng, tràn ngập vẻ hào hùng.