Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1981 - Tư chất có hạn (2)




Ngụy Tiểu Vi thấy thế càng thêm ngạc nhiên mừng rỡ, mắt nhìn Dịch Phong càng thêm hân hoan, như thể trông thấy thanh niên có chí hướng trầm ổn tiến về trước, từ đây trỗi dậy.

Trong viện bỗng dưng có loại không khí phấn chấn dễ chịu không nói nên lời, ngay cả ánh mắt ông lão cũng vui vẻ hơn.

Lưu ý thấy thần thái trầm ổn của Dịch Phong, không khỏi tán thưởng thêm vài phần.

Mượn cơ hội này, thuận tiện chỉ điểm nhiều hơn vài câu.

“Dịch tiên sinh, nếu ngươi muốn bắt đầu tu luyện có vài chuyện cũng nên tìm hiểu đôi chút. Đại đạo mênh mông, khoảng cách một bậc như trời với đất, ngươi có biết cấp bậc tu sĩ và làm sao đoán được cao thấp không?”

Dịch Phong còn chưa lên tiếng.

Ông lão đã mỉm cười, toát ra khí độ tiền bối sâu xa khó lường.

“Nói ra cũng thật hổ thẹn…”

“Tuy lão phu là kẻ mạnh võ linh, trong mắt người bình thường cực kì khủng khiếp, nhưng nếu nhìn khắp đồng đạo tu tiên trong thiên hạ cũng chẳng đáng nhắc đến!”

Ngụy Tiểu Vi nghe vậy ngạc nhiên, như thể đang nghe chuyện bí mật.

Nét mặt ông lão nghiêm túc, trong mắt lóe lên vẻ kính sợ.

“Phía trên lão phu còn có cảnh giới võ vương, giơ tay mở núi phá đá, thản nhiên lên trời xuống đất! Sau võ vương chính là võ hoàng, đó mới là đại năng chân chính bễ nghễ thiên hạ!”

“Nhớ lúc đầu khi lão phu đi khắp nơi trải nghiệm khổ luyện, may mắn được trông thấy phong thái của Thương Hoàng Triệu Tuyệt Đông đại nhân trong buổi luận kiếm, một thương quét ngang trăm ngàn anh tài, thật sự là vô địch cái thế!”

“Uy lực của võ hoàng vô cùng khủng khiếp, ta so với Thương Hoàng chẳng qua chỉ là con kiến! Nhân vật như Thương Hoàng mới là người tu đạo chân chính, thiên kiêu vô địch đủ để lưu danh hậu thế!”

Nghe đến đây Dịch Phong không có phản ứng gì, thoạt nhìn giống như bị dọa.

Ngụy Tiểu Vi lại biến sắc, hoảng hốt đứng dậy.

“Làm sao có thể…”

“Lão tộc trưởng, ngay cả ngài cũng thua xa Thương Hoàng đại nhân sao? Lẽ nào ông ta đã đến đỉnh cao của đại đạo?”

Nghe vậy ông lão không trả lời ngay, chỉ nở nụ cười khổ.

Chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời vô tận một lúc, gương mặt đầy nếp nhăn đọng lại niềm khát khao hướng về trước, bấy giờ mới cảm khái khẽ than.

“Đỉnh cao đại đạo…”

“Tu đạo mênh mông, đâu phải thứ chúng ta có thể với tới.”

“Cho dù tài ba như Thương Hoàng đại nhân cũng còn lâu mới đi đến điểm cuối của đại đạo, còn về đủ loại cảnh giới bên trên võ hoàng ta cũng chỉ nghe nói sơ qua, tiên cảnh trong truyền thuyết lại càng xa xôi vời vợi…”

“Sự tồn tại đó ngay cả ngẩng đầu nhìn chúng ta cũng không có tư cách, đời này nếu có thể trông thấy tiên nhân, cũng đủ để mỉm cười xuống suối vàng rồi.”

Lời nói kinh người vừa dứt, Ngụy Tiểu Vi hoảng hốt không nói nên lời.

Nếu không phải do lão tộc trưởng kể, nàng ta hoàn toàn không biết trên đời còn có kẻ mạnh khủng khiếp như Thương Hoàng.

Giờ phút này.

Nàng ta mới ý thức được thế giới rộng lớn đến mức nào!

Nỗi chấn động cực lớn lan tràn khắp tiểu viện, một già một trẻ liên tục cảm khái.

Một lúc sau.

Lão tộc trưởng mới hoàn hồn, mỉm cười chuyển chủ đề.

“Haha…”

“Lão phu nói hơi xa rồi, Dịch tiên sinh không cần quá để ý, những đại năng trong truyền thuyết kia không phải người chúng ta có thể so sánh, chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện tương lai chắc chắn có thành tựu, ít nhất đủ để yên ổn trong loạn thế.”

“Lão phu nhất thời cảm khái nói nhiều như vậy, chỉ muốn ngươi hiểu thế giới này người tài ba rất nhiều, chúng ta không thể tự coi nhẹ chính mình càng không được như ếch ngồi đáy giếng.”

Nghe lời nói tha thiết như vậy, Dịch Phong khẽ gật đầu đáp.

Trông thấy dáng vẻ trầm ổn như thế, Ngụy Tiểu Vi càng thêm khâm phục, lão tộc trưởng cũng rất vui mừng, thầm bảo trẻ nhỏ dễ dạy, thật không hổ là văn sĩ nho nhã.

Chuyện lớn đã quyết định xong, lão tộc trưởng hài lòng rời đi.

Ba người mở cửa viện, cung kính tạm biệt.

Mấy đứa nhỏ chờ đợi đã lâu sắc mặt căng thẳng, lập tức bao vây trước cửa.

Thấy ánh mắt thuần khiết thấp thỏm của bọn nhỏ, lão tộc trưởng đồng thời khích lệ những hạt giống của trấn Thanh Hà, tất nhiên cũng không quên nể mặt Dịch Phong.

“Bắt đầu từ hôm nay, Dịch Phong tiên sinh sẽ được lão phu chỉ dạy.”

“Đại đạo mênh mông, cần phải đặt chân vào thực địa, Dịch Phong tiên sinh am hiểu sâu sắc đạo lý này thật sự là anh tài hiếm có, lão phu vô cùng vui mừng, tương lai chắc chắn hắn sẽ có thành tựu, các ngươi cũng phải lấy tiên sinh làm gương, đọc nhiều thi thư dốc lòng tu luyện, tranh thủ văn võ song toàn như tiên sinh, trở thành niềm tự hào của trấn Thanh Hà chúng ta!”

Lời nói mạnh mẽ vang vọng khắp nơi, không chỉ mấy đứa nhỏ trước cửa kích động, ngay cả dân chúng và phụ huynh trong trấn cũng mang theo ý cười hưng phấn.

Trấn nhỏ tràn ngập hương vị khói lửa, như đang tỏa sáng hào quang mới mẻ, sau khi việc này truyền ra trong tiếng bàn tán đầu đường cuối ngõ đều tràn ngập hi vọng.