Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1967 - Không đúng




“Quách Kiếm Nam, ngươi tưởng mình vẫn còn như năm đó sao!”

“Hối hận đã muộn? Bổn tọa thật sự rất sợ...”

“Hahaha...”

Thấy Dịch Phong bước ra lên tiếng, đám các lão của đảo Phong Tuyết liên tục cười lớn.

Đại cục đã nắm chắc trong tay, trừ phi có kẻ mạnh thật sự ra quân gây rối, nhưng đảo chủ đại nhân đã sớm ra lệnh trừ ma, đại năng các phương tinh ranh cỡ nào, chắc chắn sẽ hiểu ẩn ý bên trong.

Tu luyện mấy vạn năm mới được như hôm nay, ai lại muốn mạo hiểm đắc tội với đảo Phong Tuyết?

Một lão già thất bại và đảo Phong Tuyết bên nào nhẹ bên nào nặng, người đời hiển nhiên hiểu rõ trong lòng, trước mặt sinh tử lợi ích, cái gọi là hai chữ “giao tình” cũng không đáng nhắc đến.

Ít nhất, bây giờ Quách Kiếm Nam không có mặt mũi này.

Trừ phi đầu óc có vấn đề, mới mạo hiểm đến đây.

Cao nhân kẻ mạnh sẽ ngốc như thế sao?

Không thể nào.

Chắc chắn không thể nào.

Nhìn Dịch Phong bình thường không có gì kỳ lạ, mặt mày nhóm người kia tràn ngập ý cười, cho dù không dò ra được tu vi cũng không nghĩ Dịch Phong là cao nhân gì đó, chỉ coi như kế sách của Quách Kiếm Nam.

Nếu bọn hắn bị chuyện này dọa dẫm, mấy vạn năm ở vị trí cao đến nay chẳng phải ném hết lên người con chó sao?

Dùng một người trẻ tuổi lạ mặt để ngụy trang, mưu kế này thật sự rất vụng về, kiếm tôn vô địch quả nhiên chỉ có vũ lực, lòng dạ không bằng một phần của đảo chủ.

Nhóm người mỉm cười cảm khái, hiển nhiên đã xem thường Quách Kiếm Nam hơn vài phần.

“Kiếm tôn vô địch?”

“Hahaha...”

Tiếng cười càng lúc càng càn rỡ, trong đêm trăng có chút chói tai.

Mãi đến khi ông lão dẫn đầu cười lạnh lên tiếng, mới giảm bớt lại.

“Hừ.”

“Quách Kiếm Nam, ta và ngươi là người quen cũ, không ngờ hôm nay lại rơi vào bước đường này, nể tình phong thái năm xưa của ngươi, bổn tọa khuyên ngươi thêm một câu.”

“Thụ ma kia bị nhốt ở rừng Hồng Nguyệt, đã bị chúng ta lập trận thập phương hoang tuyệt, giờ ngươi đến đó cũng chỉ chịu chết, nếu bó tay chịu trói có lẽ bổn tọa sẽ xin đảo chủ giữ cho ngươi được toàn thây, miễn cho không giữ được lễ tiết bị cười chê đến vạn thế!”

Giọng nói lạnh lùng kiêu căng, mặt mày nhóm người kia tràn nhập vẻ trêu cợt.

Thấy thế trận này ánh mắt Quách Kiếm Nam sửng sốt, nhẫn nhịn lửa giận siết chặt nắm tay, trên gương mặt rõ ràng nhiều hơn vài phần nghiêm nghị, dường như sự việc không ổn!

Liếc mắt nhìn sắc mặt vi diệu kia, Dịch Phong nghi ngờ khẽ hỏi.

“Sao ngươi lại có phản ứng này, pháp trận kia thật sự lợi hại như bọn hắn nói à?”

Mở miệng chính là muốn tìm đường chết, câu này thật sự phách lối đến không có điểm dừng.

Nói thế nào Quách lão đệ cũng là nhân vật truyền kỳ làm sao chết dễ như thế, trừ phi pháp trận kia thật sự rất khủng khiếp…

Nếu thật là thế, đúng là cơ hội tốt để tìm chết!

Trong lòng Dịch Phong có chút mong đợi.

Nghe vậy, Quách Kiếm Nam vội vàng đến gần truyền âm.

“Dịch huynh.”

“Thật không dám giấu, kẻ đứng đầu này và mấy người hàng trên là nguyên lão của đảo Phong Tuyết, tu vi quả thật không yếu, ta của hôm nay đối đầu với bọn hắn cũng có áp lực không nhỏ, nhưng không phải không có phần thắng.”

“Trận thập phương hoang tuyệt kia tất nhiên ghê gớm, đủ để phong ấn tu vi toàn thân của Thụ tôn giả, ta cũng nắm chắc có thể phá giải.”

“Hai chuyện này không quá khó, nhưng nếu cùng lúc đối mặt, còn phải cứu Thụ tôn giả, vậy thì khó như lên trời, cho dù là ta cũng không thể toàn thân rút lui, như bọn hắn đã nói rất có khả năng sẽ chết ở đó!”

Nghe đến đây, trong lòng Dịch Phong hùng hổ.

Mẹ nó...

Còn tưởng pháp trận kia ghê gớm lắm, kết quả uổng công mong chờ!

Nhìn sắc mặt khó coi nghiêm nghị của lão đệ, hắn mới khẽ gật đầu truyền âm.

“Thì ra là vậy.”

“Nhưng mà chuyện này cũng không khó.”

“Nếu ngươi hiểu cách phá trận vậy thì cứ đi đến đó, đám người này để ta đối phó, chúng ta chia nhau làm việc hắn sẽ cứu được Thụ lão đệ.”

Nghe lời nói trầm ổn như vậy, lòng tin Quách Kiếm Nam tăng cao.

Đồng thời, Dịch Phong cũng hỏi điều mấu chốt.

“Ngươi nắm chắc mấy phần, cần khoảng bao lâu?”

Quách Kiếm Nam suy nghĩ, mới trả lời một cách bảo thủ.

“Nếu có khoảng nửa canh giờ, ta nắm chắc bảy phần phá trận.”

Giọng điệu hơi căng thẳng, không thấy vẻ tự tin ngày xưa.

Nói đến một nửa, còn vội vàng giải thích.

“Dịch huynh bớt giận.”

“Ta cũng biết giữ chân đám người này nửa canh giờ thật sự hơi khó, để một mình huynh chiến đấu với đám các lão quả thật không trượng nghĩa, nhưng pháp trận kia rất phức tạp, cần tìm được mắt trận, hóa giải mười phần sức mạnh hoang cổ cao thâm…”

Càng nói giọng điệu càng yếu ớt, Quách Kiếm Nam không có mặt mũi nhìn hắn.

Tuy nói mấy chuyện này đều là thật nhưng bản thân ông ta nghe qua cứ như cái cớ, bình sinh ông ta coi trọng trượng nghĩa nhất, lúc này lại để một mình Dịch Phong đối diện với cường địch bao vây, thật sự khó yên lòng.

Cho dù tu vi Dịch huynh thâm hậu, nhưng đến cùng hai tay khó chống lại bốn tay!