Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 195: Một chương bốc mùi (2)




Hắn đường đường đệ nhất luyện dược sư của Nam Sa, ở đây mấy ngày mà sắp điên mất rồi, cuộc sống cao cao tại thượng ngày thường không còn, hắn đã không thèm nhắc, thế mà ngày nào cũng phải ở bên đống phân, tâm thần sắp suy sụp rồi.

Cuối cùng nhận nhịn, gánh xong tất cả phân, vốn tưởng rằng có thể khôi phục được tự do, nhưng không ngờ rằng vị này vẫn không muốn để hắn rời đi.

Nhưng, hắn lại không dám từ chối, nên hắn không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý trong nước mắt.

Nhìn dáng vẻ chán nản của Lỗ Đạt Sanh, Dịch Phong cũng biết là hắn cảm thấy tiền thù lao thấp.

Suy nghĩ một chút cũng phải, gánh nhiều phân như vậy mà có chừng đó tiền, cũng thật sự hơi ít.

Nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu trịnh trọng nói: “Ngươi yên tâm đi, ngươi gánh xong phân, ta sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi đâu, còn có không ít lợi ích nữa ấy chứ!”

Nghe vậy, tinh thần Lỗ Đạt Sanh phấn chấn lên, cặp mắt vô thần nhất thời tràn đầy nóng bỏng, vội vàng nhìn Dịch Phong.

Cảnh tượng này nhìn có vẻ khá là đẫm nước mắt.

Vị này, rốt cuộc bằng lòng tha thứ cho mình, hơn nữa bằng lòng cho mình một tương lai sáng sủa hơn sao?

“Đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh.”

Hắn vội vàng gật đầu, tràn đầy trông đợi với những lời Dịch Phong nói.

Dáng vẻ này của Lỗ Đạt Sanh, làm cho Dịch Phong mỉm cười đầy ẩn ý.

Tên này quả nhiên là chê lương thấp, vốn cho rằng là một kẻ cứng đầu không dễ đối phó, bây giờ tiếp xúc lâu thì cũng không phải, xem ra vẫn là một kẻ rất trung thành mà, nếu không cũng sẽ không có chuyện chê lương thấp mà vẫn không dám nói ra khỏi miệng.

Nghĩ đến đây, cái nhìn của Dịch Phong đối với người cũng thay đổi nhiều, ân cần nói: “Mặc dù ngươi làm việc năng nổ, nhưng sau này cũng không cần gấp như vậy, lần nào cũng như sắp bay lên vậy, năng suất đương nhiên cần, nhưng kiệt sức cũng không tốt, ngươi xem lần trước ngươi ngã vào hố phân không phải là bài học sao?”

“Vâng vâng vâng.”

Lỗ Đạt Sanh gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng kích động tới cực điểm, tiên sinh cuối cùng cũng tha thứ cho hắn, còn nói nhiều lời quan tâm hắn như vậy.

Thật sự là.

Quá cảm động rồi!

“Được rồi đi đi, phân nhà người khác không có, thì gánh phân nhà mình trước đi!” Dịch Phong phân phó nói.

Lỗ Đạt Sanh nói một tiếng cảm ơn, liền bắt đầu làm việc.

Dù sao cũng có động lực rồi, cho nên gánh những thùng phân cũng càng thêm nhanh nhẹn.

Chỉ cần mình làm việc làm tốt, tiên sinh sẽ ban thưởng sớm thôi.

Hắn gánh thùng phân và mở hầm phân phía sau võ quán, bởi vì có kinh nghiệm trước kia, hắn nghiêng đầu qua một bên theo bản năng.

Nhưng mà.

Mùi hôi thối trong dự liệu không hề xộc tới, ngược lại là mang theo từng đợt hương thơm thoang thoảng.

Càng khiến cho hắn không thể tưởng tượng nổi là, hai bên hố phân kia, lại mọc đầy hoa cỏ, khi nhận ra những hoa cỏ này, con ngươi của Lỗ Đạt Sanh cũng suýt chút nữa trợn ngược lên.

“Cái này...”

“Cái này cái này...”

“Cái này là dược thảo tông phẩm Tử La Lan ư?”

“Đó là tôn dược phẩm thảo Đinh Kê Hoa ư! ?”

“Trời ơi!”

Lỗ Đạt Sanh hít một ngụm khí lạnh, cả người cứng nhắc như cây cột, đứng như trời trồng bên cạnh hầm phân.

Những loại dược thảo này, tất cả đều là là bảo vật đối với luyện dược sư bọn họ.

Ví dụ như Tử La Lan kia, liền có giá trị cực kỳ cao, đủ để khiến người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán.

Mà Đinh Kê Hoa còn có giá trị cao hơn, nó không chỉ là một dược liệu, mà còn có thể trở thành vị thuốc chính của rất nhiều loại dược phẩm, nghe đồn rằng năm đó có một cao thủ võ lâm vì một gốc Đinh Kê Hoa, đã không tiếc lấy bảo vật thánh phẩm ra để trao đổi.

Mà ngoài những loại Lỗ Đạt Sanh có thể nhận ra ra, những loại khác mà hắn không hay biết còn rất nhiều, nhưng xem hình dạng và khí tức là có thể biết được, chúng cũng không kém gì Đinh Kê Hoa.

Nhưng mà.

Loại dược thảo cấp bậc nghịch thiên này, thứ mà có đi khắp nơi tìm cũng không thấy, lại mọc đầy một hầm phân?

“Tại sao?”

“Tại sao như vậy?”

Lỗ Đạt Sanh cảm thấy đầu óc ngẩn ra.

Muốn trồng được những thứ này, thì phải cần đến phong thủy bảo địa hiếm có khó tìm, trải qua hơn ngàn năm thậm chí hơn mười ngàn năm thai nghén, mới có thể mọc lên một bụi.

Nhưng cái hố phân này, chưa nói nó không phải phong thủy bảo địa, ngay cả đất màu mỡ cũng không phải.

Đang lúc hắn suy nghĩ cái vấn đề này, khi hắn đang đau đầu nghĩ không thông trong kinh ngạc, đôi mắt Lỗ Đạt Sanh lại chợt trừng lớn.

“Đó là?”

Bàn tay gắt gao chỉ cục phân chó trong hâm phân, cả người không nhịn được run lên.

Dưới sự kích động tột độ của hắn, hắn không nhịn được nhào vào trong hầm phân.

Đồng thời, hai trong mắt cũng nhíu chặt lại, gắt gao đánh giá cục phân chó kia, trong miệng ngã hít vào một ngụm khí lạnh, thần sắc tràn đầy khiếp sợ.